Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết đi vào phòng, sau đó đặt cô xuống, vươn tay cầm lấy bình trà. . . . . .
"Anh làm gì đấy" Hạ Tuyết tức giận ôm bình trà, nhìn Hàn Văn Hạo la hét: "Nhiều nhất chúng ta uống chung thôi ! Lão gia gia khẳng định còn có rất nhiều a, làm gì nhất định phải uống của tôi a".
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, vươn tay gõ lên trán cô, tức giận nói: "Chuyện gì cũng không hiểu! ! Cô biết đây là trà gì không ? đây là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào! Hiện tại giá thị trường 5 triệu một cân! Năm ngoái cha tôi muốn mua cũng không có! Đây là có tiền cũng không mua được! ! Đây nhất định là loại trà mà Trần gia gia quý nhất ! Có thể ông đã cất giữ cả đời! Đừng phí như vậy! !
Hạ Tuyết ôm bình trà, đột nhiên không lên tiếng, chỉ ngồi trên giường trãi khăn đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Vậy. . . . . . Làm thế nào a ?”
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn cô nói: "Đem trà cất đi, đợi lát nữa, chúng ta cùng gia gia uống chung thôi. . . . . . Lão nhân gia lớn tuổi, một mình hưởng thụ trà, nhất định là thấy chúng ta tới, tất nhiên sẽ lấy ra thứ tốt để chiêu đãi chúng ta, tối nay chúng ta trò chuyện với ông . . . . . .
Hạ Tuyết nghe xong, có chút không dám tin, cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn hắn “a” một tiếng nói: "Ơ, thì ra anh cũng có lúc suy nghĩ cho người khác a”.
Hàn Văn Hạo nghe xong, mắt nóng lên nói: "Đúng vậy ! Tôi không suy nghĩ cho người khác, tôi nhảy theo cô xuống chân núi là vì thần trí tôi thất thường, cõng cô đi một quãng đường xa như vậy cũng là thần trí tôi thất thường, một mình cô ở lại đây từ từ lãng phí đi, một mình tôi rời núi. . . . . ." Hắn nói xong, xoay người. . . . . .
Hạ Tuyết lập tức bắt được tay Hàn Văn Hạo, nắm ngón áp út của hắn, vội vàng cười lấy lòng, nói: "Ôi chao ! Đùa thôi !
"Không có ai đùa như cô vậy ! ! Nếu không phải lúc tôi trúng độc, cô đã cứu tôi, tôi liền ném cô rồi !" Hàn Văn Hạo giật mạnh tay ra.
Một lần nữa, Hạ Tuyết nắm tay của hắn, giương mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo không cử động, để mặc cho Hạ Tuyết nắm chặt ngón áp út của mình, chậm rãi cúi đầu, nhìn trên khuôn mặt sạch sẽ của Hạ Tuyết, khóe mắt sưng đỏ, mặt bên trái bị trầy xước, hắn vươn tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô với nhu tình hiếm thấy, nói: "Cô đó ! Đã như vậy rồi, còn muốn tranh cãi với người ! Đã là mẹ rồi !"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi. . . . . .
"Lại cắn" Hàn Văn Hạo nắm mặt của cô!
"Đau quá! Cằm bị rách rồi !" Vẻ mặt Hạ Tuyết khổ sở kêu!
Hàn Văn Hạo vừa nghe, chậm rãi ngồi bên cạnh cô, sau đó cầm lấy bình trà trong tay cô để qua một bên, dịu dàng vươn tay, nâng cằm của cô, hơi cúi thấp phía dưới nhìn dưới cằm của cô, quả nhiên có một vết thương sâu, hắn nhướng mày nói: "Nếu như lưu sẹo thì làm thế nào ?"
"Lưu lại thì lưu lại!" Hạ Tuyết sảng khoái nói.
Hàn Văn Hạo lườm cô một cái, đưa tay dùng ngón cái đụng vào quanh vết thương sưng đỏ . . . . . .
"Ôi chao !" Hạ Tuyết đau đến nước mắt cũng chảy xuống, cầm lấy cánh tay hắn nói: "Đau quá. . . . . . Vết thương này có phải rất sâu hay không, sâu thêm một chút nữa, không phải tôi sẽ chết sao ?".
"Diêm Vương cũng không thu người phiền phức như cô ! !" Hàn Văn Hạo nói vừa xong, liền nghe tiếng Trần gia gia đi tới, cầm một bình dầu chè nhỏ mỉm cười nói: "Lúc nảy, ông ở ngoài phòng nghe nói cái gì vết thương lưu sẹo, không cần lo lắng, chỗ này ông có dầu chè tốt nhất, một lát nữa, sau khi cháu tiêu độc cho vợ của cháu xong thì bôi cái này cho cô ấy, sẽ không lưu sẹo, những cô gái trong thôn trà của chúng tôi, mỗi lần hái trà, tay bị vết thương, bôi một cái là tốt . . . ."
"Cám ơn Trần gia gia. . . . . ." Hàn Văn Hạo cung kính đứng lên, gọi ông lão là Trần gia gia. . . . . . Trần gia gia nhìn hắn một cái, ánh mắt lộ ra một chút tán thưởng nói: "Ông đi ra ngoài trước, cháu bôi thuốc cho vợ đi . . . . . ông đi chuẩn bị cơm cho các cháu ăn. . . . . ."
"Cám ơn. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhận lấy dầu chè, đưa Trần gia gia ra khỏi cửa phòng, sau đó quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết vẫn còn lấy tay gãi vết thương, Hàn Văn Hạo hung hăng lườm cô một cái, cầm hòm thuốc ngồi ở mép giường nói: "Nhịn đau một chút, tôi trừ độc cho cô . . . . . ."
"Anh nói, gia gia nói chuyện thật kỳ quái a. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nằm trên giường, cầm lấy một cái gương cũ, nhìn vết thương của mình, nói.
Hàn Văn Hạo lấy ra bông băng, thấm nước sát trùng, hỏi: "Có gì kỳ quái ?"
"Ông nói với tôi, anh là chồng tôi, ông lại nói với anh, tôi là vợ của anh. . . . . . Ông nói với anh, như vậy là lấn văn a" Hạ Tuyết để gương xuống, nhìn Hàn Văn Hạo nói!
Hàn Văn Hạo cầm bông băng nhìn cái người không biết xấu hổ, nói: "Cô cũng không biết xấu hổ ! Vừa nhìn thấy cô, là biết thôn nữ rồi !"
"Vừa nhìn thấy anh là biết địa chủ rồi ! Được chưa" Hạ Tuyết muốn cầm bông băng, Hàn Văn Hạo lại áp tay của cô, lại gần trước mặt cô, nâng cằm của cô, cẩn thận đem bông băng dính nhẹ trên vết thương, lập tức bọt màu trắng nổi lên . . . . . .
"A…….." Hạ Tuyết đau đến kêu to ra ngoài, nắm chặt cổ áo của Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo lập tức nhích gần phía trước, nâng mặt của cô, thổi nhẹ và vết thương sưng đỏ, vừa thổi vừa nói: "Nhịn đau một chút! Đừng để lại sẹo, tôi không thích cô lưu sẹo. . . . gương mặt đẹp như thế. . . . . ."
Hạ Tuyết đau đến lăn lộn, cả người run rẩy khóc nói: "Thật sự rất đau a. . . . . ."
Hàn Văn Hạo vươn tay, ôm nhẹ eo của Hạ Tuyết, để cho cô nhích lại gần trong ngực mình, lại thổi nhẹ vào vết thương sưng đỏ của cô, nói: "Cố chịu đựng. . . .."
Hạ Tuyết thở phì phò, hắn đang thổi hiu hiu, cảm giác vết thương khá hơn một chút, lúc mới phát hiện hai tay mình lại ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hắn đang ôm mình, hai người cư nhiên ôm nhau, ôm chung một chỗ, mặt của cô đỏ lên, thân thể không khỏi cứng ngắc, liền muốn đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lại đưa hai tay, ôm chặt eo của cô, để cho cô dính sát vào trước lồng ngực rắn chắc của mình . . . . .
Trong lòng của Hạ Tuyết căng thẳng, ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm hắn. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng rực nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, nói: "Vợ ơi, cô còn nhìn tôi chằm chằm như vậy ... ........tôi sẽ hôn cô. . . . . ."
"Ai là vợ anh" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra !
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo của cô, cúi đầu nhìn cô, cười cười nói: "Nếu không thì là chồng".
"Đi!" Hạ Tuyết muốn đẩy hắn ra. . . . . .
"Để tôi xem vết thương tốt chưa . . . . " Hàn Văn Hạo đột nhiên bá đạo ôm lấy cô, muốn chạm nhẹ lên đôi môi cô, Hạ Tuyết khẽ cắn môi, biết mưu ma chước quỷ của hắn, liền đẩy mặt của hắn ra nói: "Anh đừng làm loạn, lát nữa tôi cầm bình trà đập chết anh !"
"Cô dám" Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, đột nhiên ôm nhẹ Hạ Tuyết, đè cô xuống, bá đạo hôn lên môi của cô, hai tay Hạ Tuyết đẩy nhẹ vai của hắn ra, quay đầu, kêu to: "Đừng làm rộn!"
"Bôi vết thương nhanh một chút. Các cháu, ai có rãnh rỗi, đến xuống dưới kia nhặt một ít trái cây lên. . . . . ." Ông lão ở ngoài phòng mỉm cười nói.