Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai người dừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh !
"Còn không cút ngay cho tôi ! !" Hạ Tuyết lập tức đẩy Hàn Văn Hạo ra, bò dậy trước. Hàn Văn Hạo cũng không ngăn cản, chỉ nhìn cô, mặc cho người nọ chạy đi ra ngoài, hắn cúi đầu cười . . . . . .
Hạ Tuyết đi ra khỏi căn nhà nhỏ, thấy Trần gia gia cầm một cái sọt trúc nhìn Hạ Tuyết mỉm cười, chỉ đường nhỏ cách đó không xa, nói: "Đi xuống dốc này, gặp cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ có gốc cây táo, quả táo vừa to vừa đỏ, lúc nảy ông nghe cháu nói khát nước! Quả táo kia nước nhiều, thịt ngọt, là thứ giải khát nhất rồi ! Cháu và chồng cùng nhau xuống núi đi . . . . . ."
Hàn Văn Hạo cũng đi ra khỏi phòng, mỉm cười nói: "Vâng !"
Hạ Tuyết nghe Hàn Văn Hạo nói, dường như cũng hiểu ý ông lão, cô vội vàng nhận lấy cái sọt, hai tay ôm lấy khuỷu tay của ông lão, làm nũng, nói: "Gia gia, cháu hái thật nhiều, sau đó chúng ta cùng nhau ăn?
"Không, không, không! Thân thể của các cháu không tốt, hái vài quả ăn giải khát. . . . Ông muốn đi xuống, nhưng chân không được, thường đứng phía trên này nhìn nó ra quả lớn, rụng xuống thấy tiếc quá . . . . . .
"Vâng . . . . . ." Hạ Tuyết lập tức mỉm cười gật đầu.
"Tiểu tử và vợ cháu cùng đi a!" Trần gia gia giơ tay nhìn Hàn Văn Hạo cười nói.
Hạ Tuyết nhướng mày, bên này là vợ, bên kia là chồng, cô kêu la một tiếng ….
Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, nói: "Chúng ta phải đi ngay!
"Cẩn thận một chút a, không xa lắm …… Các cháu tay nắm tay cùng đi a …..." Ông lão có chút trêu đùa nói.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết nhìn nhau, cùng ho khan một tiếng, có chút lúng túng. . . . . .
"Đừng xấu hổ chứ . . . . . . Mau đi đi!" Lão gia gia lại mỉm cười thúc giục.
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai người cùng đi ra khỏi căn nhà nhỏ, sau đó dọc theo con đường nhỏ trồng trúc vô cùng tĩnh mịch mà ông lão chỉ, đi xuống bậc thang nhưng vì này đường nhỏ có chút dốc, Hàn Văn Hạo đứng trên bậc thang nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, vươn tay nói: "Đến đây đi. . . . . ."
Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn, do dự một lát, khẽ cắn môi, cẩn thận đặt tay vào trong lòng bàn tay to của hắn . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô, lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, dắt cô đi xuống. . . . . . Hạ Tuyết cũng cẩn thận đi xuống đột nhiên đạp trúng một bệ rêu xanh, cô bị loạng choạng, Hàn Văn Hạo một tay ôm chặt hông của cô, kéo cô sát vào trong ngực mình, nói: "Cả ngày tùy tiện, chỉ biết giả người tốt, gây họa cho gia gia !"
"Anh……." Hạ Tuyết tức giận muốn đẩy ngực của hắn ra, Hàn Văn Hạo lại ôm chặt thân thể của cô, nói: "Cẩn thận vợ ơi ! !"
"Đi……!" Hạ Tuyết trừng mắt liếc hắn, rồi lại không nhịn được chửi hắn nói: "Ơ? Xem ra anh bị té làm cho đầu óc choáng váng a! Không phải anh luôn xem thường tôi sao? Tại nào đột nhiên cam tâm tình nguyện gọi tôi là vợ vậy ?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên khác thường, không lên tiếng, vừa đi xuống bậc thang, vừa nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô, hai mắt ẩn chứa một chút nhu tình chợt lóe lên. Trong lòng Hạ Tuyết căng thẳng, nhìn ánh mắt kia tưởng là mình bị té ngã, cô có chút kỳ quái nhìn hắn. . . .
"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo không để ý đến ánh mắt tò mò của cô, đỡ cô dọc theo đường đi xuống, quả nhiên xuống dưới bậc thang, đi một đoạn đường ngắn lại nhìn thấy bên bờ hồ nhỏ có trồng một gốc cây táo thật lớn, tất cả quả táo trên cây đều đỏ thẫm. Con ngươi Hạ Tuyết trừng to, vui mừng, đói bụng đến ruột muốn đứt từng khúc, cô vội vã đi tới dưới cây táo, vươn tay hái nhưng với tay không tới, nên kêu to: "Hàn Văn Hạo, mau lại đây giúp một tay! !"
Hàn Văn Hạo đứng một bên nhìn Hạ Tuyết mặc chiếc áo mỏng không tay, đón gió đứng dưới cây táo đưa tay ra, nhón gót chân, tưởng hái được trái cây, lúc này gió lướt nhẹ, cuốn lên vạt áo ngắn, lộ ra chiếc eo thon trắng tinh. . . . . . ánh mắt hắn lộ ra ý cười, chậm rãi đi tới sau lưng Hạ Tuyết, đưa hai tay nắm nhẹ vào bên hông đang lộ ra, cúi đầu dán nhẹ vào khuôn mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Muốn quả táo kia ?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu liếc nhìn Hàn Văn Hạo một cái, muốn nhích ra một chút, nói: "Trái kia. . . . . . vừa lớn vừa chín a. . . . "
Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút ý cười, lòng bàn tay dần dần từ bên eo trợt tới cái rốn trước bụng cô, lòng bàn tay ép chặt, để cho cô sau lưng của dán vào lồng ngực của mình. . . . . . mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng Hàn Văn Hạo không có nói gì, một tay ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực mình, một tay còn hái quả táo xuống đặt trong cái sọt Hạ Tuyết cầm . . . . .
Hạ Tuyết nhất thời hưng phấn quá mức, liền oa oa chỉ vào trái này, trái kia, trái nọ, nói: "Tôi muốn trái này, tôi muốn trái đó! !" Cô vừa nói vừa cầm một trái, nhét trong miệng mình ăn, vừa ăn vừa nhớ tới ông lão nói, phải cùng nhau chia sớt, cho nên cô đem quả táo đưa tới bên miệng Hàn Văn Hạo, kêu to: "Thật sự rất ngọt ! ! Anh ăn chứ ? Rất ngọt nha. . . . . "
Hàn Văn Hạo nhìn cô, cũng cắn một cái vào quả táo, quả thật rất ngọt, trơn miệng, hắn hiển nhiên cũng đói bụng, hai người cùng nhau anh cắn một cái, tôi cắn một cái, quả táo đỏ thẫm từng miếng, từng miếng cắn hết, hai người vừa ăn vừa nhìn đối phương, bộ dáng có chút chật vật. Hạ Tuyết “phù” một tiếng, che miệng nở nụ cười, đôi mắt cười cong cong, sáng lấp lánh . . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết cười ngọt ngào cũng cười khẽ.
Sau khi hái hết tất cả quả táo, Hạ Tuyết cõng cái sọt táo, Hàn Văn Hạo xoay người cõng Hạ Tuyết dọc theo đường đi lên núi. . . . . .
Hạ Tuyết ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hỏi hắn: "Anh mệt không?"
"Cô nặng chết đi! Dĩ nhiên mệt !" Hàn Văn Hạo nói! !
Hạ Tuyết nhướng mày nói: "Tôi nặng sao ?"
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô, vẫn cõng cô đi lên núi, vừa đi vừa nói: "Còn dám nói không nặng. . . . . . Tối nay cô đừng ngủ cùng với tôi. . . . . ."
"Tối nay tôi ôm gà đen ngủ! !"
"Rất tốt ! !"
"Ôm gà đen cùng anh ngủ!"
"Lúc nảy tôi nhìn thấy một bóng người. . . . . ."
Hạ Tuyết lập tức ôm chặt Hàn Văn Hạo, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói: "Anh dọa người!"
"Cô làm việc gì trái với lương tâm sao ?"
"Cắm dao vào người Lưu phóng viên cũng không phải là tôi. . . . . ."
"Dù sao cũng phải có người cắm cho hắn một dao . . . . . . Tôi luôn cho rằng cuối cùng cũng gặp báo ứng . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên sửng sốt nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói gì thêm, chỉ cõng Hạ Tuyết đi về phía trước!