Hàn Văn Hạo cõng Hạ Tuyết trở lên núi, lại nhìn thấy mấy con cọp nhỏ giống con mèo bự, đi tới đi lui khắp nơi, Hạ Tuyết lập tức ôm chặt cổ Hàn Văn Hạo, núp ở phía sau hắn, hoảng sợ, giọng run run nói: "Suýt chút nữa tôi đã quên nơi này có mấy con cọp …….."
"Nếu không cô cho rằng nó đi đâu chứ ?" Hàn Văn Hạo tức giận nói xong, lại nhìn mấy con cọp nhỏ nằm khoanh tròn bên ngoài hàng rào trúc, hắn cẩn thận cách xa bọn chúng, đi vào trong nhà, Hạ Tuyết ôm chặt Hàn Văn Hạo, quay đầu nghĩ tới một chuyện rất kinh khủng, cô có chút sợ hãi ôm sát Hàn Văn Hạo hỏi: "Này! Anh nói xem, mẹ của mấy con cọp nhỏ này lên Thiên đường rồi, vậy cha của chúng đi đâu?"
Hàn Văn Hạo dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, lại không nhịn được tổn hại cô nói: "Con cọp mẹ đã chết, còn một mình, con cọp cha cũng sống không được!"
Hạ Tuyết nghe lời này, sắc mặt cau lại, vỗ vào vai của hắn, tức giận nói: "Anh có ý gì?"
Hàn Văn Hạo không nói gì, chỉ cõng Hạ Tuyết đi vào trong căn nhà nhỏ, Trần lão mỉm cười đi ra, nhìn hai vợ chồng bọn họ ăn ý như vậy, ông nói: "Trở về rồi sao ? Quả táo có phải rất ngọt hay không ?
"Vâng !" Hạ Tuyết mỉm cười, ôm sọt táo đi tới trước mặt ông lão, rất nhiệt tình nói: "Táo rất ngọt! Gia gia, ông muốn nếm thử một chút không ?
"Không muốn ……" Trần lão mỉm cười, từ trong phòng bếp bưng ra một chút thức ăn chay đặt trên bàn, nói: "Ông ăn chay nhiều năm rồi, không biết các cháu ăn có quen không, nhưng người bạn già và cháu gái của ông nói, làm tạm được! Các cháu cũng đói bụng rồi. Rửa tay, chuẩn bị ăn đi …….”
"Cám ơn gia gia ……" Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo cùng mỉm cười, rửa tay xong, sau đó cùng Trần lão vây quanh cái bàn nhỏ trong sân, Hạ Tuyết rất đói không chịu nổi, nhìn tới trên bàn để Đậu Hũ Trúc xào xanh tươi, rau trộn khoai tây, đậu hũ chiên xào ớt xanh, khoai sọ băm tiêu …….. các món chay đủ loại màu sắc, mang theo mùi vị nguyên thủy, tràn ngập vào khứu giác, Hạ Tuyết “oa” một tiếng, vỗ hai tay, nhìn Trần lão cười nói: "Gia gia, người quá lợi hại! Thức ăn này thơm quá ! Cháu vừa nghe mùi đã muốn ăn rồi !
"Cháu thích là tốt rồi! Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi !" Trần lão nghe xong, cũng vui vẻ nâng bình rượu gạo, nhìn Hàn Văn Hạo niềm nở, cười nói: "Uống với ông chút rượu nhé ?
Hàn Văn Hạo nhìn Trần lão, do dự một lát, mỉm cười gật đầu nói: "Được a, cám ơn Trần gia gia………”
"!Tới đây !" Trần lão vui vẻ rót đầy rượu gạo, lại nhìn thấy Hạ Tuyết giống như đói bụng đã mấy chục năm, xới chén cơm lớn, cầm đũa gắp Đậu Hũ Trúc bỏ vào trong miệng, vừa ăn, vừa trừng mắt thật to nhìn ông lão, miệng nói không rõ: "Gia gia, thức ăn rất ngon, đây là món ăn ngon nhất mà cả đời cháu được đó !
Trần lão vui vẻ cười rộ lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Vợ của cháu thật khôi hài, bình thường ở chung với cô ấy, nhất định cháu sẽ không buồn chán ……..”
Hàn Văn Hạo mỉm cười cùng Trần lão chạm ly, hớp một ngụm rượu, đặt cái ly xuống mỉm cười, cầm đũa lên, nói: "Bình thường cô ấy rất ồn ào, nghe tiếng cô ấy càng phiền ……"
Hạ Tuyết hung hăng cắn một trái ớt xanh quay đầu, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo …….
Hàn Văn Hạo gắp một khối đậu hủ thả vào trong chén Hạ Tuyết, nói: "Từ từ ăn, ngàn vạn lần không được ăn như ăn bánh trứng, ăn như vậy gia gia không nuôi nổi cô ……"
"Anh ……." Hạ Tuyết miệng vừa nhai ớt xanh, vừa trừng mắt nhìn người này!
Trần lão nhìn hai vợ chồng này đấu võ mồm, càng đấu càng thú vị, lão cảm thán cười nói: "Nhớ năm đó, lúc người bạn già của ông chưa mất, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, đúng là rất náo nhiệt, nghe hát khúc ca xưa, vừa ăn vừa nói cười ……"
Hạ Tuyết vừa uống canh rau cải đậu hũ, vừa nhìn Trần lão hỏi: "Gia gia, trước kia ông bà cũng nghe hát sao ?"
Trần lão nói tới chuyện này, càng hăng hái, nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Rất nhiều! chẳng hạn như Mai Lan, Mai Lan tôi yêu em, còn có hoa hồng hoa hồng, đêm Thượng Hải ……. rất nhiều …… ông đặc biệt thích nghe bài Đặng Lệ Quân ……."
"Thật sao?" Hạ Tuyết vừa uống canh, vừa cười, nhìn trong tròng mắt Trần lão lúc mỉm cười, lộ ra một chút ánh sáng mất mát hoài niệm quá khứ, cô nhìn chăm chăm, lập tức để muỗng canh xuống, nhìn Trần lão cười nói: "Gia gia! ! Nếu không như vậy đi? Cháu hát cho ông nghe một bài? Cháu hát rất dễ nghe! !"
Hàn Văn Hạo cau mày, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn cái người không biết xấu hổ này ……."Chúng tôi đang ăn cơm …… không muốn bị nôn ra !"
"Cút, cút, cút ! !" Hạ Tuyết lập tức trừng mắt liếc hắn, sau đó nhìn Trần lão nhiệt tình cười nói: "Cháu hát cho ông nghe bài Mai Lan có được không?"
"Tốt, tốt, tốt ! Hát cho ông nghe, ông sẽ có thưởng !" Trần lão mỉm cười, để đũa xuống, nhìn Hạ Tuyết nói!
"Vâng ! Khụ khụ khụ!" Hạ Tuyết lập tức hắng giọng, cầm chiếc đũa, gõ vào cái tô, ánh mắt lóe sáng, nụ cười ngọt ngào, giọng hát rất ngọt, rất trong trẻo, hát: "Mai Lan, Mai Lan tôi yêu em, em như hoa lan quyến rũ, em như hoa mai hàng năm xanh biếc, ngắm Mai Lan tôi nghĩ về em, Mai Lan, Mai Lan tôi yêu em, em như hoa lan quyến rũ, em như hoa mai hàng năm xanh biếc, ngắm Mai Lan tôi nghĩ về em…… tôi mãi mãi yêu em, vì Mai Lan có hơi thở của em, tôi muốn mãi mãi làm bạn cùng em, đời này kiếp này mãi mãi chung đôi"
Trần lão ha ha, cất tiếng cười to, vỗ tay theo điệu hát của Hạ Tuyết, nói: "Hát rất hay, hát rất hay…...."
Hàn Văn Hạo bình tĩnh ăn, trên mặt lướt qua một nụ cười, tiếng hát của cô ngọt ngào, mang theo một loại tình ý triền miên ……
"Mai Lan, Mai Lan tôi yêu em, em như hoa lan quyến rũ, em như hoa mai hàng năm xanh biếc, ngắm Mai Lan tôi nghĩ về em”. Hạ Tuyết vẫn gõ chiếc đũa, vui vẻ hát ca, cô vốn chính là một cô gái vô cùng đơn thuần, lúc cô vui vẻ cũng muốn mọi người vui vẻ, cho nên cô vừa hát, vừa nhảy, cảm giác lão gia gia ở chỗ này quanh năm cô đơn, liền nhảy đến sau lưng ông lão, kéo cổ ông, mỉm cười hát: "Tôi muốn mãi mãi bảo vệ em, vì Mai Lan có hơi thở của em, tôi muốn mãi mãi làm bạn cùng em, đời này kiếp này mãi mãi chung đôi…….."
Trần lão rất vui vẻ vỗ nhẹ tay Hạ Tuyết, mỉm cười tiếp tục vỗ tay.
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết giống như cháu gái ruột của Trần lão vậy, làm nũng, hát ca, bộ dáng rất khôi hài đáng yêu, hắn không nhịn được cúi đầu nở nụ cười …….
"Mai Lan Mai Lan tôi yêu em, em như hoa lan quyến rũ" Tiếng hát bay lượn khắp núi rừng, kèm theo khói bếp lượn lờ, vui vẻ biết dường nào ? Vui vẻ, luôn cùng người chia sẽ, bởi vì tôi vui vẻ, bạn cũng vui vẻ, chúng ta chia sẻ niềm vui ….. tiếng hát vẫn tiếp tục lượn quanh núi rừng cho đến lúc hoàng hôn, không biết qua bao lâu, bầu trời đã sụp tối, bắt đầu đốt đèn sao, trăng sáng treo trên cao, sương mù dần xuống, không khí lạnh tràn tới …….
Hạ Tuyết cầm quả táo vừa gặm vừa nói chuyện phiếm cùng Trần lão, sau đó chờ Hàn Văn Hạo tắm rửa đi ra ngoài, cô mong đợi xem hắn từ một quý ông tao nhã biến thành một nông dân ! ! Một lát sau, quả thật từ trong phòng tắm, Hàn Văn Hạo mặc một bộ áo sơ mi trắng tinh và quần tây đen đi ra, nhìn Hạ Tuyết xẹt qua một chút hài lòng, Hạ Tuyết hung hăng khẽ cắn quả táo, sắc mặt tối sầm lại chỉ vào bộ quần áo của Hàn Văn Hạo, nói: "Gia gia, tại sao quần áo của hắn mới vậy ?"
"Đây là của cháu trai ông …… lúc chưa kết hôn với cháu dâu, tới đây ở một buổi tối …… tắm rửa thay đồ, thật vừa người ………" Trần lão mỉm cười nói.
Hạ Tuyết thất vọng mang dép vào, sắc mặt tối sầm, cầm quả táo nói: "Tôi trở về phòng, các người tán gẫu đi !"
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết đi qua bên cạnh mình, sau đó sải bước đi vào phòng, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại, hắn nhíu mày, đi tới trước cửa sổ nhìn cô nói: "Cô cho rằng đây là nhà của cô sao ?"