"Cách! " Ánh lửa từ cái bật lửa đã tắt ngúm, khuôn mặt Hàn Văn Hạo lại chìm vào trong bóng tối, chỉ có cặp giống như con báo nhỏ phát ra ánh sáng lạnh lùng, đang tàn nhẫn, vô tình theo dõi con mồi của hắn, cả người phát ra hơi thở cường đại, mạnh mẽ đánh về phía Lưu phóng viên.
Hơi thở của Lưu phóng viên càng lúc càng không thông, hôm nay đang lúc làm việc, hắn đã bị người ta cưỡng chế bắt tới, hai người đàn ông mặt lạnh chỉ nói một câu với chủ bút, nói Hàn tiên sinh nhân vật quan trọng, mình liền bị gõ một cái vào gáy, dẫn tới khách sạn, hắn nhớ tới chuyện xảy ra, trong lòng run sợ, hắn không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.
Hàn Văn Hạo nhận lấy tờ báo Tả An Na đưa tới, ném trên khay trà, vừa lúc trang báo chính là hình ảnh Hàn Văn Hạo đi vào phòng Hạ Tuyết, phía trên tựa đề là Hàn Văn Hạo nghỉ đêm trong phòng tân tấn ảnh hậu Hạ Tuyết.
"Ông nói cho tôi biết, hai chữ nghỉ đêm này giải thích thế nào? " Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Lưu phóng viên hỏi.
Lưu phóng viên sợ hãi, cả người run rẫy, nói: "Những tin tức giải trí này, vốn là ……….”
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn, rất lạnh lùng.
Lưu phóng viên lập tức nuốt một ngụm nước bọt, thở phì phò, nói: "Chúng tôi ….. chỉ nhằm vào tin tức có giá trị để viết, Hạ Tuyết là tân tấn ảnh hậu, nhất định tin tức sẽ rất có giá trị, dĩ nhiên là muốn tạo ra một ít chuyện cho cô ấy, trong giới giải trí này chính là như vậy …….”
"Ai cung cấp hình cho ông ?" Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế sa lon, cơ trí, lạnh lùng nhìn Lưu phóng viên, mỗi một giây hắn đều phát ra sát khí nồng nặc, không để cho người ta thở.
Sắc mặt của Lưu phóng viên tái nhợt, hai mắt do dự, không nắm chắc.
Con dao trong tay Hứa Mặc chợt lóe sáng, nhanh chóng hướng bắp đùi hắn cắm xuống, máu tươi tung tóe vọt ra! ! !
"A………" Một tiếng kêu thê lương, từ trong phòng phát ra, từ mỗi không gian trong khe hở vọt ra bên ngoài, thậm chí xông vào gian phòng Hạ Tuyết phía đối diện, Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, nghe âm thanh này, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngồi dậy nói: "Chuyện gì vậy ? Tại sao gọi có tiếng thét như vậy ?".
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Vũ không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi trên ghế sa lon.
Lynda và Isha cũng yên lặng ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng chờ đợi.
Niệm Niệm lại nghe những âm thanh này, có chút sợ hãi, núp bên cạnh Chí Tú nói: "Tại sao lại kêu thảm như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không ? Không phải là ……….."
Isha bỗng quay đầu nhìn Niệm Niệm, không nhịn được lạnh giọng nói: "Lá gan của cô nhỏ như vậy, đi làm con ếch đi! ! "
Miệng Niệm Niệm co quắp, có chút muốn khóc.
Bản tính của Hạ Tuyết hiền lành, nghe âm thanh này, có chút mềm lòng, nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Đám chó săn chụp hình của các ngôi sao, đây không phải là bình thường sao? "
Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh cả có cách nghĩ của hắn, chờ một chút đi".
Chỉ cần Hạ Tuyết nhớ tới cặp mắt như con báo nhỏ của Hàn Văn Hạo, trong lòng cô không khỏi run lên.
Hàn Văn Kiệt an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết phía đối diện đang hốt hoảng như vậy, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước trà, lấy bộ ấm trà nghệ thuật và hồng trà thượng đẳng, chuẩn bị pha trà, tất cả mọi người không nhịn được, nhìn Hàn Văn Kiệt, người đàn ông này trên mặt luôn bình tĩnh vô cùng, giống như trên thế giới này, không có ai có thể đá động đến hắn.
Hàn Văn Kiệt cẩn thận bày bình trà, một ly, hai ly, ba ly, Hạ Tuyết thật yên tỉnh nhìn hắn, nhìn thái độ của hắn, vào lúc này, cô phát hiện hắn có chút giống người của Hàn gia.
****
Máu tươi tiếp tục chảy xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt thảm.
Sắc mặt của Lưu phóng viên bắt đầu tái nhợt, lạnh lẽo, thở phì phò, cả người lạnh run, nhưng vẫn cắn chặt răng, nói: "Thật sự tôi không biết ai phát tin ? vì số điện thoại nặc danh ! Tối hôm qua, lúc tôi nhận được tin, tôi còn mừng rỡ như điên, nhưng tôi không nghĩ đến chuyện nghiêm trọng như vậy, tôi thật sự không biết".
Hàn Văn Hạo nghe xong, cười khẽ, nháy mắt.
Tả An Na nhìn hắn, cao giọng nói: "Tôi cảnh cáo ông, bây giờ Hàn tiên sinh cho ông một cơ hội, ông đừng giả ngốc bị người ta lợi dụng, mẩu tin tức tối hôm qua, người sáng suốt cảm thấy đây chỉ là tin tình cảm bình thường, nhưng tin tức vừa phát ra, ảnh hưởng đến hôn sự hai nhà Hàn Tổng Tài và Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu, còn khiến cho kế hoạch đầu tư xây dựng khách sạn thế giới gần 1.000 tỷ của Hàn tiên sinh và Tổng Tài Toàn Cầu có thể bị hủy bỏ, trong này rốt cuộc là có ai đứng phía sau điều khiển? Chỉ cần bây giờ ông trả lời một chút không nghiêm túc, tương lai có thể ông sẽ bị ngàn đao băm nát ! Ông không trốn khỏi đâu ! ! Nói! Rốt cuộc là ai đem hình đưa cho ông ?".
"Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là một phóng viên, chúng tôi thường nhận được loại hình này". Lưu phóng viên sợ hãi khóc lóc cầu xin tha thứ nói: "Bỏ qua cho tôi đi, tôi cầu xin các người, bỏ qua cho tôi đi".
Hàn Văn Hạo liếc mắt, con dao trong tay Nhậm Phong chợt lóe, lập tức cắm vào trong vết thương Lưu phóng viên ! !
"A………" Lưu phóng viên gào lên, đau đến thấu tim gan, cầu xin tha thứ.
Nhậm Phong cắn răng, tiếp tục vung con dao cắm vào vết thương của hắn, xoay tròn, khoét nát thịt của hắn, vừa khoét vừa mặt lạnh nói: "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt ! ! "
"A…………" Lưu phóng viên đau đến hai mắt hằn lên tia máu, khóc cầu xin tha thứ "Tôi nói, tôi nói, là Tiểu Ngô trong tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ” chụp ảnh, ngày đó núp ở trong phòng đạo diễn, lấy cớ nói thảo luận kịch bản, thực chất là vì chụp tin tức này! Hắn và tôi hẹn nhau, sau khi phát bản thảo, tôi phải cho hắn 30.000 ngàn thù lao! ! Không tin các ngươi hỏi hắn một chút, bởi vì hắn bài bạc thua, sắp bị cho vay nặng lãi chém tay! Thật không có người nào ở sau lưng điều khiển, tôi thề! ! "
Mặt của Hàn Văn Hạo ngẩng lên.
************
Trong phòng làm việc, Trác Bách Quân đứng trước cửa sổ sát đất, nâng ly rượu đỏ nhẹ nhàng mút một ngụm, sau lưng có tiếng nói ngọt ngào vang lên: "Anh đem con trai của Lưu phóng viên giấu đi đâu?".
Trác Bách Quân mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói: "Có thể giấu đi đâu ? Chỉ cần Lưu Chí dám khai ra tôi, tôi liền đem con trai hắn róc xương lóc thịt!".
"Chẳng lẽ anh không sợ Tiểu Ngô khai ra?" Giọng nói ngọt ngào sau lưng hỏi tiếp.
Trác Bách Quân nhàn nhạt cười, nói: "Các người không hiểu Hàn Văn Hạo, hắn có thể đánh hơi được mùi của chúng ta là muốn tóm gọn chúng ta, chỉ cần Lưu phóng viên khai ra Tiểu Ngô, xác nhận không có ai ở phía sau điều khiển, hắn cũng sẽ bỏ qua! Bởi vì loại chuyện nhỏ này, Hàn Văn Hạo có thể giải quyết! "
Giọng nói có chút mất mát: "Xem ra, anh hiểu hắn hơn chúng tôi, giống như cách một địa ngục !"
Trác Bách Quân đắc ý cười, nói: "Đừng nên xem thường, Hàn Văn Hạo vô cùng thông minh, về sau chúng ta phải làm việc cẩn thận hơn! Không phải hắn sẽ cảm thấy hưng phấn sao ? Hắn có đối thủ rồi, ha ha ha ha".
******
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Lưu phóng viên, hai mắt lộ ra ánh sáng cơ trí, nhanh chóng nói: "Lập tức điều tra người trong nhà của hắn, xem có ai bị khống chế hay không ! ! ! "