Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 334: Chương 334: Thẩm vấn




"Cuối cùng anh cũng tới, ảnh đế! " Isha thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Lynda đứng chận ở cửa, sắc mặt của cô cau lại, quay đầu đi, không nói lời nào.

Hạ Tuyết cũng bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ, muốn hỏi hắn tại sao lại đến, lại thấy Hàn Văn Kiệt hững hờ đi tới, nhìn mình, vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười, lòng của cô hơi chấn động, lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng, bây giờ anh trai của hai người bọn họ đi vào phòng của mình, làm sao để giải thích đây ? Chuyện này rất xấu hổ.

Lúc này, cô đã nói không ra lời, chỉ đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Hàn Văn Vũ vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Hạ Tuyết, trong lòng đau nhói, nhưng vì có quá nhiều nghi vấn, nhanh chóng đi về phía cô, Isha đưa hai tay ngăn trước mặt của Văn Vũ, vì hiểu rõ cảm xúc của hắn, liền lập tức giải thích nói: "Được rồi, chuyện tối hôm qua, tôi giải thích trước”.

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Isha.

Isha vội vàng mỉm cười giải thích: "Tối hôm qua Hạ Tuyết quay phim đến ba giờ sáng, cảnh diễn kia phải khóc lóc rất thảm, hơn nữa, diễn cảnh trên giường áp lực rất lớn, cô ấy đột nhiên bùng phát cảm xúc, khóc suốt dọc đường trở về khách sạn, lúc đó, vừa khéo Hàn Tổng Tài cũng muốn trở về phòng, có lẽ vì Hạ Tuyết đã khóc quá lợi hại, Hàn Tổng Tài quan tâm hỏi cô ấy tại sao khóc lóc như vậy, cho nên có tiếp xúc tay chân.

Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, lóe lên lo lắng, lồng ngực dần dần phập phồng, căng thẳng đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Hàn Văn Kiệt vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, chú ý thấy cô không ngừng chớp mắt.

"Chỉ như vậy? " Hàn Văn Vũ nhìn Isha, có chút nghi ngờ, lại nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Nếu sự thật là như vậy, tại sao anh cả muốn vào phòng của Hạ Tuyết? Bị người ta chụp triệt để thế này? "

"Ách" Isha mỉm cười vừa định nói, lại thấy Hạ Tuyết đi tới trước mặt của Hàn Văn Vũ, ánh mắt nóng rực, sáng ngời nhìn hắn, nhớ đến đêm mưa ấy, hắn say rượu khóc thật đáng thương, tâm trạng của cô căng thẳng, hốc mắt đỏ lên, ngàn vạn lời muốn nói, nuốt vào cổ họng, không nói ra, thật sự không muốn nói ra chân tướng làm tổn thương hắn, cô khẽ cắn chặt môi, nhìn Hàn Văn Vũ do dự một lúc, cắn răng nói: "Lúc tôi khóc trở về phòng, cũng không phát hiện tấm thẻ mở cửa phòng của tôi bị rớt, sau đó anh cả của anh nhặt lên, giúp tôi mở cửa, hắn nhìn thấy cảm xúc của tôi không tốt, nên hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra …….. sau đó đi vào phòng, chỉ quan tâm hỏi một chút mà thôi, dù sao đứng ở ngoài cửa, sợ người khác dị nghị thì không tốt lắm, anh cũng biết, tôi quay phim chưa được mấy ngày, không chú ý đến chuyện này, nhưng lúc anh cả của anh đi vào phòng của tôi, chỉ vài phút liền đi ra ngoài, hoàn toàn không có việc gì a".

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt.

Hàn Văn Vũ lo lắng nhìn Hạ Tuyết nói: "Tại sao cô hồ đồ như vậy? Cô nên biết, là diễn viên, nếu không muốn bị xì căng đan thì phải rất cẩn thận? Hơn nữa đối tượng lại anh cả của tôi, truyền thông nhất định cắn chặt cô không buông tha!"

Hạ Tuyết hối hận cúi thấp đầu, không biết nói gì.

Isha vội vàng cười, nói với Hàn Văn Vũ: "Cho nên tôi muốn mời anh giúp một chuyện, vì xì căng đan gây ồn ào quá lớn, hơn nữa đối tượng còn là Hàn Tổng Tài, dĩ nhiên hi vọng hắn phối hợp một chút".

Hàn Văn Vũ nặng nề gật đầu.

"Phối hợp? Phối hợp thế nào? " Hạ Tuyết có chút sững sờ hỏi.

Lynda bất đắc dĩ nhìn người này, không khỏi cười cười nói: "Hạ Tuyết, tại sao cô ngốc như vậy ? Tin tức là người viết ra, bọn họ có thể viết, chúng ta không thể viết sao? Nghe nói vợ chưa cưới của Hàn Tổng Tài đã tới khách sạn, chỉ cần mời cô ấy nói một câu, không có gì xảy ra, chúng ta lên tiếng nói rõ, lúc vào phòng cô thật ra còn có vài người nữa, lúc đó truyền thông ngấm ngầm hại người thôi".

"Nhưng chỉ có một mình hắn đi vào a" Hạ Tuyết vội vàng nói.

Lynda lại cười nói: "Cô nói trong chuyện này, sự thật là cái gì? Chẳng lẽ nói sự thật là hắn đi vào phòng của cô để ngủ? Căn bản cũng không có cái gì gọi là thật ! Chúng ta sẽ lấy giả làm thật là được rồi".

"Thế nào lấy giả làm thật ?" Hàn Văn Kiệt hỏi.

Isha ngẩng mặt nói: "Chúng ta muốn kiện tờ tuần san, trách báo viết không đúng sự thật ! Bọn họ viết rất rõ ràng như vậy, bắt một vài chữ, dìm chết bọn họ! Chúng ta phải lớn tiếng dọa người! ! Khiến người xem cảm thấy chúng ta là bên bị hại ! Giới giải trí này chính là như vậy, người nào càng tức giận, càng nói luật pháp, người đó có lý !"

Lynda nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Cuối cùng, chỉ cần cô ở trước mặt truyền thông, giả vờ tức giận, quở trách bọn họ viết không đúng sự thật là được, nói lúc vào phòng cô, còn có trợ lý, đạo diễn và những người liên quan".

"Nhưng khi khởi kiện, phải thẩm tra thì làm thế nào?" Niệm Niệm đưa ra một vấn đề mơ hồ !

Isha lập tức quay đầu nhìn cô gái ngu ngốc này!

Lynda mỉm cười nhìn Niệm Niệm nói: "Ngốc quá, chúng ta sẽ không thua, huống chi, tôi tin bọn quan tòa này, không cần đánh, bọn họ sẽ ngoan ngoãn bồi thường và nói xin lỗi !"

"Tại sao? " Niệm Niệm kỳ quái hỏi Lynda.

Isha ôm một cái vai cười lạnh nói: "Một tuần san nho nhỏ muốn đấu chúng ta sao? Hiện tại tôi chỉ phiền lòng một chuyện, hi vọng Văn Vũ có thể thương lượng với Tổng Tài một chút, ra ngoài giải thích chuyện này, phối hợp với chúng tôi diễn một tuồng kịch".

Hàn Văn Vũ lập tức gật đầu nói: "Cái này tôi biết, anh cả nhất định sẽ giúp một tay, chính hắn cũng muốn giải thích chuyện này, tôi lập tức đi tìm anh trai".

"Không cần tìm". Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nhìn anh hai nói: "Lúc nảy em gọi điện thoại cho hắn, là Tả An Na nghe điện thoại, hắn đang ở phòng gặp Lưu phóng viên tối hôm qua đã phát tin tức! "

Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt: "Lưu phóng viên? Tại sao anh cả của anh muốn gặp Lưu phóng viên? "

Hàn Văn Kiệt cùng Hàn Văn Vũ cúi đầu không lên tiếng, anh cả từ trước đến giờ thủ đoạn xử sự rất sắc bén, mọi người đều biết! Nếu như tối hôm qua nói hai người triền miên cả đêm không phải là thật, dĩ nhiên anh cả sẽ không bỏ qua cho bọn họ, huống chi, chuyện này liên quan hôn sự hai nhà và việc hợp tác với Daniel, hắn không thể không xem trọng !

******

Trong một căn phòng tối tăm, cửa sổ sát đất chưa mở, rèm cửa sổ không cuốn lên, ánh sáng bị cô lập bên ngoài, Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, dùng cặp mắt như một con báo nhỏ đang ẩn nấp, phát ra ánh sáng lạnh lùng nhìn Lưu phóng viên đang run rẩy ngồi ghế sa lon đối diện, mặt của hắn hơi ngữa, trong tay vuốt vuốt một cái bật lửa màu bạc, cái bật lửa màu bạc trong tay xoay tròn, đột nhiên “bộp” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa, ánh lửa chiếu rọi nửa khuôn mặt Hàn Văn Hạo, ánh mắt của hắn chứa sát khí.

Trong lòng của Lưu phóng viên lập tức cảm giác lạnh lẽo, đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.