"Lạnh quá!"
Hàn Văn Vũ nằm trong phòng bếp, ôm lấy chăn hút nước mũi, không chịu nổi xoay người, sau đó một cước đá đến một cái bụng mềm nhũn, hắn mắt buồn ngủ lim dim, nhíu mày, tóc rối bời, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên chân của mình mấy con cọp con đang nằm giống như trẻ nít, bọn chúng cũng lạnh? Cuộn rút thành một đoàn, giọng hắn khàn khàn nói: "Bọn mày cũng tới? Tới đây, tao ôm bọn mày ngủ . . . . . ."
Mấy con cọp con dường như nghe hiểu được tiếng người, vừa nghe Hàn Văn Vũ gọi nó, liền chi chi nha nha bò dậy, uốn éo cái mông, đi tới Hàn Văn Vũ, sau đó cuốn rúc vào bên cạnh hắn, hắn mơ hồ cười, như mình là cha của con cọp vậy, một tay ôm một con cọp con, dùng bắp đùi kẹp người nó ngủ, khoan hãy nói, thân thể của bọn nó rất ấm áp, Hàn Văn Vũ hả hê cười một tiếng. . . . . .
"Sưu sưu sưu sưu. . . . . ." Phía đối diện bên ngoài cửa sổ phòng bếp vang lên tiếng động.
Hàn Văn Vũ nhíu mày, ôm cọp con ngủ mất.
"Sưu sưu sưu sưu. . . . . ." Tiếng động lại vang lên.
Hàn Văn Vũ lại nhíu mày, thở dốc một hơi, đột nhiên hơi tĩnh táo, ánh mắt vẫn mỏi mệt nhìn thoáng qua cửa sổ bếp lò đặt sát bức tường, kỳ quái nghĩ, tiếng gì vậy ? Giống như có tiếng người ở trong rừng cây đi lại, hắn nghĩ nghĩ, cũng không cố kỵ quá nhiều, giọng khàn khàn nói với ba con cọp con đang mơ hồ ngủ: "Các con ngủ trước ha, cha đi xem chuyện gì xảy ra một chút, yên tâm, có cha ở đây . . . . . ."
Hàn Văn Vũ nói dứt lời, bình tĩnh lồm cồm bò dậy, đi đến bên cửa sổ, nheo đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ nhìn ra bên ngoài. . . . . . Sau đó mơ hồ nhìn trong rừng cây, thấy có một con vật khổng lồ đang thong thả di chuyển, hắn kỳ quái nghĩ, đó là vật gì vậy ? Hắn giữ bình tĩnh, dụi dụi con mắt, cố gắng ghé mặt tới gần phía trước nhìn, sau đó hắn nhìn thấy rõ ràng, một con con vật khổng lồ, giống như thân hình một con cọp đang ở trong rừng cây đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía bên cửa sổ, cặp mắt dã thú chớp động thật kinh khủng, ở trong bóng tối đang nhìn mình chòng chọc. . . . . .
Hàn Văn Vũ đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu có chút tê dại, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, cho là đang nằm mơ, nhìn cặp mắt kia trong bóng tối, cũng đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở của hắn rốt cuộc bắt đầu có chút không trôi chảy, con ngươi càng lúc càng trừng lớn, nhích tới gần phía trước, rốt cuộc nhìn thấy con cọp kia đang thong thả đi về phía mình, hắn nhanh chóng đem năm ngón tay nhét vào trong miệng của mình, nước mắt chảy xuống đầm đìa, “a” một tiếng, dốc hết sức lực kêu to: "Cứu mạng a ………. cọp tới rồi ………."
"Daniel. . . . . ." Hai tay Hạ Tuyết đột nhiên chống trước lồng ngực rắn chắc của Daniel, khi vừa đụng đến thân thể trần trụi của hắn, mặt của cô đỏ lên nói: "Không nên như vậy. . . . . . Chúng ta không thể như vậy. . . . . ."
Daniel lạicười mê người, vẫn cúi đầu hôn nhẹ môi của cô. . . . . .
"Daniel! Chúng ta thật không thể như vậy! ! Đừng! Đây là trong nhà của người khác . . . . . ." Hạ Tuyết tránh nụ hôn của hắn.
"Cứu mạng a ………" Hàn Văn Vũ hoảng sợ đến gan mật đều muốn vỡ, từ trong phòng bếp lao ra, không để ý người trong sân, không nói tiếng nào, xông vào trong nhà, vọt vào phòng khách nhỏ, theo kim đồng hồ, liều mạng vỗ cửa phòng của Hạ Tuyết kêu to: "Mở cửa! ! ! Cọp tới rồi! ! Mở cửa a! ! !"
Hạ Tuyết lập tức đẩy Daniel ra, cũng bị hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhảy dựng lên, tóc tai không ngay ngắn, cổ áo mở một cúc, lao ra ngoài, chỉ tùy ý đưa tay vặn ngược chiều kim đồng hồ khóa cửa, cửa phòng đã mở ra, cô run sợ nhìn Hàn Văn Vũ lập tức vọt vào phòng, kêu to: "Cọp tới rồi! ! Tôi nhìn thấy nó !"
"A?" Hạ Tuyết vốn nhát gan, hoảng sợ đến hồn bay phách tán, căng thẳng quay đầu nhìn Daniel, Daniel cũng chỉ khoác áo vào, cài một cúc, nhanh chóng bước xuống giường, ôm lấy Hạ Tuyết vào trong ngực, không tin, nói: "Có cọp? Không thể nào? Chuyện này không thể tin nổi!"
Hàn Văn Hạo cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, mới cài cúc áo trước ngực, nhanh chóng mở cửa phòng, liếc mắt nhìn thấy em trai đang đứng trước cửa phòng của Hạ Tuyết, sau đó hắn lại nhìn Daniel cũng chỉ mặc áo sơ mi trắng, cài một cúc áo, đầu tóc Hạ Tuyết có chút xốc xếch, hắn ánh mắt xẹt qua lạnh lẽo, nhìn em trai gầm nhẹ: "Chú có chuyện gì?"
"Có cọp ! ! Anh cả ! !" Hàn Văn Vũ chạy thẳng tới bên cạnh Hàn Văn Hạo kêu to! !
Hàn Văn Hạo nhướng mày, đã thấy Trần lão và Hàn Văn Kiệt cùng đám vệ sĩ đi vào, căng thẳng rút súng lục ra. . . . . .
"Không cần lo lắng, không cần lo lắng, không phải ông đã nói rồi sao? Con cọp cha ở phía sau núi! ! Thỉnh thoảng nó sẽ trở lại thăm con nó . . . . . . Ông nuôi con cọp đó nhiều năm rồi, nó không cắn người" Trần lão mỉm cười nói.
Hạ Tuyết nghe, bị sợ đến vỡ mật, nép vào trong ngực Daniel nói: "Nó không cắn người, nhưng nó sẽ ăn thịt người a!"
"Các người cũng không biết, lúc nảy tôi nhìn thấy nó đến, thiếu chút nữa bị hù chết!" Hàn Văn Vũ thở phì phò, sắc mặt trắng bệch, nói.
Tần Thư Lôi cũng vội vàng mặc quần áo tử tế đi ra, cũng run sợ nói: "Không thể nào? Thật có cọp sao ?"
"Nó không cắn người. . . . . ." Trần lão bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Không phải ông ở bên ngoài sao? Chỉ cần có ông, nó cũng sẽ không tiến vào. . . . . . Yên tâm yên tâm. . . . . ."
"Tôi không muốn!" mặc dù Hàn Văn Vũ là “nam tử hán đại trượng phu”, nhưng từ trước đến giờ, hắn sợ động vật họ mèo, huống chi, lúc nảy hắn thấy một con dã thú to như vậy, hắn chết cũng không biết xấu hổ, cắn răng nói: "Tôi muốn ngủ cùng anh cả! ! Tôi chết cũng muốn ngủ cùng anh cả !"
Tần Thư Lôi thất vọng, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ, cái chú em này !
"Anh hai! !" Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn anh hai nói: "Đợi lát nữa, em vào phòng bếp ngủ với anh ?"
"Không muốn ! !" Hàn Văn Vũ không đồng ý, có chút bướng bỉnh nói: "Tôi muốn ngủ cùng anh cả ! !"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn em trai, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Tuyết, hắn đành phải nói: "Được rồi! Để cho Hạ Tuyết và Thư Lôi một phòng, tôi, Văn Vũ và Daniel Tổng Tài một phòng . . . . . ."
"À?" Tần Thư Lôi khẽ cắn môi, ủy khuất nhìn chồng chưa cưới !
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn vợ chưa cưới của mình nói: "Xin lỗi, uất ức em . . . . . ."
Tần Thư Lôi chỉ đành phải ngậm bồ hòn, ăn hoàng liên . . . . . .
Hạ Tuyết cũng quay đầu nhìn Daniel, Daniel cũng nhìn cô khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Ok!"
Hàn Văn Vũ không nói nữa, hắn nhanh chóng đi vào phòng của anh trai, sau đó nằm trên giường, không thèm để ý đến ai, mọi người bất đắc dĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng thở dài, Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đứng ở trong phòng khách, đôi môi mềm sưng đỏ, tâm trạng của hắn căng thẳng. . . . . .