Phụ nữ kiếp trước là mèo, cho nên khứu giác đặc biệt nhạy bén, họ luôn có thể ngửi được mùi của một phụ nữ nào đó trên người của người đàn ông mình yêu mến.
Tần Thư Lôi và Hạ Tuyết cùng nằm trên giường, nhìn trần nhà cũ kỹ, đều không lên tiếng, nhưng Hạ Tuyết ngửi được mùi vị của Hàn Văn Hạo trên người Tần Thư Lôi, trong lòng của cô căng thẳng, nhưng vẫn không lên tiếng, nhìn trần nhà . . . . . .
Tần Thư Lôi cũng không lên tiếng, nhìn lên trần nhà, im lặng thật lâu, thật lâu, rốt cuộc mỉm cười nói: "Hạ Tuyết. . . . . . Hôm nay thật xin lỗi. . . . . ."
"Chuyện gì?" Hạ Tuyết kỳ quái hỏi: "Xin lỗi chuyện gì?"
Tần Thư Lôi nhẹ giọng nói: "Chuyện hôm nay tôi nói với cô ở khu trồng rau, thật xin lỗi. . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên cười, dịu dàng hỏi: "Tại sao đột nhiên lại nói xin lỗi?"
"Tôi cảm thấy mình lời nói của mình hơi quá đáng, xin tha thứ cho tôi đã nói gay gắt . . . . . ." Tần Thư Lôi dịu dàng nói.
Hạ Tuyết hơi lắc đầu: "Không có gì. . . . . ." Trong lòng của cô “phịch” một tiếng, ánh mắt chớp chớp, có chút xốc xếch và bất an, cô muốn nói một vài chuyện, ví dụ như cô đã làm rất tốt, ví dụ như thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn cướp đàn ông của cô, ví dụ như. . . . . . cái khác, cái khác, cái khác. . . . . . Nhưng cô không nói nên lời, bởi vì cô đã nợ Tần Thư Lôi . . . . . .
Tần Thư Lôi vẫn cười nói: "Nếu tối nay Văn Hạo không hôn tôi, ôm tôi cùng nhau, có lẽ tôi thật sự sẽ hiểu lầm tất cả, nhưng không có, tối nay hắn đối với tôi rất dịu dàng, hôn tôi, hôn rất thâm tình, có lẽ tôi hiểu lầm cô, giữa chúng tôi không có gì, hắn vẫn đối xử với tôi rất tốt . . . . . ." (aiz, con này khôn nhỉ!)
Ánh mắt Hạ Tuyết chớp một cái, nước mắt ứ đọng trong hốc mắt, đột nhiên nhớ tới hôm nay Daniel đã che chở, muốn mình giữ lại một chút tôn nghiêm, giờ phút này cô tựa như một tên hề . . . . . . Cô miễn cưỡng cười cười, thở dài, nói: "Vậy thì tốt. . . . . ."
Tần Thư Lôi khẽ mỉm cười, cũnh thở một hơi, nói: "Hắn hôn trên bụng tôi, nói sẽ cùng với tôi chờ đứa bé ra đời, trên thế giới này, không có người nào hôn làm cho tôi say mê hơn Văn Hạo . . . . . ."
Hạ Tuyết cười, thân thể nhẹ tênh, giống như mất cảm giác, nói: "Người đàn ông lạnh lùng, đối mặt với người mình yêu mến, sẽ dịu dàng là đúng rồi ?"
"Lúc Văn Hạo ở cùng cô, có dịu dàng như thế không ?" Tần Thư Lôi đột nhiên dịu dàng hỏi.
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, những lời này giống như quả chùy nện vào ngực của mình, giống như vợ chính thức hỏi kẻ thứ ba, chồng của tôi có dịu dàng với cô không ? Giống như cô ấy lơ đãng, phê phán mình ! ! Trái tim Hạ Tuyết bị bóp nghẹt, đau đến tê tâm liệt phế, cắn chặt răng, nén nước mắt lăn xuống, nhớ tới đêm qua Hàn Văn Hạo ôm mình trong ngực, cầu xin nụ hôn của mình, thâm tình nói, cho hắn nụ hôn kia, từ đây về sau, xem hắn như là người xa lạ, tối hôm qua mình, khóc đến khổ sở, bất đắc dĩ, nhưng vẫn cho hắn nụ hôn kia, có lẽ đây chính là trừng phạt, đây chính là báo ứng. . . . . .
Cô hít thật sâu, thở dài một hơi, miễn cưỡng cười nói: "Lúc hắn và tôi ở cùng nhau. . . . . . Không có dịu dàng. . . . . . càng không ngừng mắng tôi, hắn nhìn tôi không thuận mắt, luôn cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề. . . . . ."
Tần Thư Lôi đột nhiên cười, giống như một cô vợ nhỏ, giữ chồng, cười nói: "Không có gì, hắn chính là người như vậy, đối với người khác yêu cầu rất cao. . . . . . Hắn luôn muốn cầu tất cả. . . . . . lúc chúng tôi chung sống, hắn thường xuyên nói tôi không có bất kỳ khuyết điểm nào . . . . . . Nhưng tôi biết rõ, tôi không tốt như vậy, nhưng hắn bảo vệ tôi, khi cô càng gần người đàn ông này, cô càng sẽ cảm thấy, hắn thật rất ưu tú. . . . . . Hắn là đàn ông tốt nhất. . . . . ."
Hạ Tuyết không lên tiếng, nhớ tới Hàn Văn Hạo, để lại cho mình, ánh mắt lạnh lùng và lời nói vô cùng sỉ nhục, rồi đến dịu dàng đêm qua, dường như tất cả đều thay đổi. . . . . . Nhưng thay đổi như vậy, làm cho cô bị luân hãm vào trong thế giới của hắn không cách nào thoát ra. . . . . . Nghĩ tới đây, đột nhiên cô cảm giác thân thể đang từ từ chìm xuống . . . . . .
Tần Thư Lôi có chút mệt mỏi rã rời, ôm lấy chăn đỏ thẫm, ngửi được mùi đàn ông của mình trong căn phòng này đêm qua, cô nằm nghiêng, khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, có lẽ Hạ Tuyết cảm thấy Tần Thư Lôi ngủ thiếp đi, liền quay đầu, nhìn cô ấy đưa lưng về phía mình có chút cô đơn, trong lòng của cô đau nhói, xoay người lãi, nhẹ nhàng vỗ vai của cô nói. . . . . ."Ngủ đi. . . . . . Cô mang thai, buổi tối ngủ không an ổn. . . . . . . . . tôi sẽ trông chừng cô ngủ, nếu cô có gì không thoải mái, tôi sẽ giúp cô, chăm sóc cô . . . . . ."
Tần Thư Lôi mở mắt ra, nước mắt vẫn lăn xuống hỏi. . . . . ."Tại sao phải đối xử với tôi tốt như vậy?"
Hạ Tuyết nhìn bóng lưng của cô nói. . . . . ."Cô nói, phụ nữ không nên làm tổn thương phụ nữ . . . . . ."
Tần Thư Lôi không nói gì thêm, nhắm mắt lại.