Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 378: Chương 378: Tôi muốn ở cùng em




Sáng sớm.

Sương mù che phủ ngoài cái sân nhỏ, sương sớm thật dày, bọn Mặc Nhã mệt mỏi hai ngày hai đêm, cho nên mặc dù thời tiết ẩm ướt, nhưng vẫn ngủ ngon lành, Trần lão và Văn Kiệt nói chuyện đến hơn nửa đêm, nửa đêm sau lại bị con chuyện con cọp giằng co, cuối cùng quá mệt mỏi, nằm trên bàn ngủ luôn, tất cả đều trở nên yên tĩnh . . . . . .

một buổi tối, Hạ Tuyết không thể nào ngủ được, nửa đêm Tần Thư Lôi gặp ác mộng, ngồi dậy nôn mữa hai lần rồi chìm vào giấc ngủ, cả người cô cũng rũ rượi nằm trên giường cùng với cô ấy, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cô mới chậm rãi nhắm mắt lại, lại bị hai con gà đen bên ngoài sân gáy làm cho tỉnh giấc, cô nhớ tới đêm qua chưa giặt xong quần áo cho Trần lão, đau lòng sau này ông ở có một mình, nên mệt mỏi rời giường, cẩn thận sửa sang tóc và quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài sân, nhìn thấy mọi người trong sân đều ngủ say sưa, cô không lên tiếng, xách thùng gỗ và quần áo, cẩn thận đi xuống bậc thang, đi tới ven ao, khi cô giẫm lên rêu xanh nơi bậc thang, phát hiện thì ra con đường nhỏ này rất khó đi, nhớ tới Hàn Văn Hạo lúc ấy cõng mình, hắn làm thể nào để đi lên vậy ?

Cô nghĩ tới đây, mắt không khỏi đỏ lên, hít mũi một cái, vẫn đi xuống, rốt cuộc đi tới bên ao, vừa ngẩng đầu, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đứng ngay gốc cây táo, ánh mắt nóng rực nhìn mình, hắn cả đêm không ngủ, trên mặt vẫn không một chút mệt mỏi, trên thế giới này, chưa từng có chuyện gì có thể đánh ngã hắn, nhưng lúc này, hắn nhìn thấy người trước mặt, rốt cuộc, ánh mắt lộ ra chờ mong và vui sướng . . . . . .

Hạ Tuyết nhìn hắn, có chút sững sờ, ánh mắt nhanh chóng di chuyển, giống như không nhìn thấy hắn, đi qua bên cạnh hắn, tranh thủ thời gian chuẩn bị giặt quần áo, đợi lát nữa máy bay trực thăng hai nhà Hàn gia và người của Daniel đến, cô xách thùng gỗ thả vào bên ven ao, ngồi xổm xuống, từ trong thùng lấy ra bột giặt và tất cả quần áo cũ đều đem ra . . . . . .

Suốt cả quá trình, Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Hạ Tuyết chằm chằm . . . . . .

Hạ Tuyết không lên tiếng, nhắc thùng gỗ, muốn bước lên một bước để múc nước, trong đầu thoáng qua lời Tần Thư Lôi nói, đêm qua hắn dịu dàng hôn cô ấy, hốc mắt cô lại không nhịn được đỏ lên, cẩn thận đem thùng gỗ thả vào mặt ao chuẩn bị lấy nước, rốt cuộc Hàn Văn Hạo đã đi đến trước mặt cô, một tay nắm cánh tay của cô, kéo cô lùi ra sau một bước, nhận lấy thùng gỗ trong tay cô, múc đầy một thùng nước, sau đó nhắc tới bên đống quần áo cũ thật lớn trước mặt, rồi ngẩng đầu nhìn cô. . . . . .

Hạ Tuyết chuẩn bị khom người xuống giặt quần áo, lại bị Hàn Văn Hạo nắm chặt cánh tay của cô, ánh mắt vẫn nóng rực nhìn cô chằm chằm . . . . . .

"Buông tay. . . . . ." Hạ Tuyết lạnh nhạt nói xong, muốn kéo tay bị hắn kiềm chế, nhưng tay cỉa hắn cứng như sắt thép, rốt cuộc cô ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, hận hận nhìn người đàn ông đang ở trước mặt của mình, hai mắt như có lửa thiêu đốt, cô cười lạnh, nhớ tới lời Tần Thư Lôi nói hắn dịu dàng hôn cô ấy, sâu kín hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn cô chằm chằm !

"Tôi hỏi anh, anh nắm chặt tay tôi, anh muốn làm gì?" Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.

Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt đau buồn tức giận trên khuôn mặt của Hạ Tuyết, chậm rãi nói: "Nếu như tôi muốn làm gì, tôi đều có thể làm sao ?"

Nước mắt Hạ Tuyết di động trong hốc mắt, xuyên qua làn sương mù mờ nhạt, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh không phải là Thượng Đế! ! Anh không thể muốn làm cái gì đều làm được! ! Điều anh nên làm chính là canh giữ ở bên cạnh vợ chưa cưới của anh, yêu thương cô ấy, giúp đỡ cô ấy, mà không phải vào lúc này tới tìm tôi! Tôi không đê tiện, khát vọng anh như vậy ! !"

Hàn Văn Hạo cắn răng, trong lòng buồn bực, nhưng không buông tha người, bá đạo nói: "Từ trước đến giờ, tôi muốn làm cái gì, thì làm cái đó! ! Giống như đêm qua, tôi có thể ngủ cùng cô ấy ! ! Tờ mờ sáng nay, ở chỗ này chờ cô ! !"

"Anh cho tôi là cái gì? Cô ấy nửa đêm trước, tôi nửa đêm sau, đi chợ xem phim à ?" Hạ Tuyết không thể tưởng tượng được, nhìn hắn!

Hàn Văn Hạo nhìn cô khổ sở, đôi mắt cô đẫm ướt, nói: "Là cô muốn tôi đối xử tốt với cô ấy ! !"

"Không phải anh nên đối xử tốt với cô ấy sao?" Hạ Tuyết hỏi hắn!

"Lẽ ra tôi nên sẽ đối xử tốt với cô ấy! vì cô mang thai con của tôi ! Cho nên tôi muốn đối xử dịu dàng với cô ấy !" Hàn Văn Hạo nhìn lại cô nói.

"Anh nói cho tôi biết những thứ này để làm gì?" Hạ Tuyết kích động nhìn hắn!

"Giải thích với cô !" Hàn Văn Hạo nhìn cô nói!

Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, nhìn hắn. . . . . .

Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một chút thương tâm, nhưng vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói: "Ví dụ như. . . . . . Tối hôm qua, trước khi tôi ngủ sẽ suy nghĩ, cô ở trong một gian phòng khác làm gì? Cũng hôn môi? Ôm nhau ? Lúc đó tôi muốn phát điên lên ! Mà tôi cái gì cũng không làm ! Cho nên sáng sớm tôi tới đây để giải thích với cô, tối hôm qua tôi làm gì!"

"Tôi không muốn nghe chuyện tối hôm qua các người làm gì! Không liên quan đến tôi !" Hạ Tuyết tức giận xoay người, chuẩn bị giặt quần áo nhưng Hàn Văn Hạo vẫn nắm chặt cánh tay Hạ Tuyết, cứng rắn kéo người cô qua, nhìn gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đẫm lệ, kích động của cô, dịu dàng nói: "Hạ Tuyết . . . . . Tôi muốn ở cùng em . . . . . ."

Hạ Tuyết tức giận vung tay lên, quăng một bạt tai trên mặt Hàn Văn Hạo!

"Chát ………" Tiếng vang hoàn toàn có lực, làm chim nhỏ đậu trên một cành cây giật mình, nó đột nhiên bay mất.

Trên mặt Hàn Văn Hạo đau rát, nhưng vẫn nhìn Hạ Tuyết, kiên định cắn chặt răng, nói: "Tôi muốn ở cùng em . . . . . ."

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, lại quăng trên mặt của hắn một bạt tai ! !

"Chát ………." Hàn Văn Hạo quay đầu đi, cắn răng yên lặng một lát, vẫn ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi muốn ở cùng em . . . . . ."

Hạ Tuyết kích động, nước mắt tuôn ra như suối, khẽ cắn răng, tiếp tục quăng lên mặt của hắn một bạt tai! ! Mới nhớ ra, từ khi biết hắn đến bây giờ, cô không ngừng bạt tai hắn, thế nhưng hắn vẫn không so đo ! Thật ra hắn rất yêu mình, nghĩ tới đây, trong lòng đau xót, rồi lại oán hận, nắm chặt quả đấm, vung tay lên quăng trên mặt của hắn một bạt tai! ! Rồi lại vung tay tiếp !

Ước chừng năm tiếng vang lên, làm kinh động đám sương, Hàn Văn Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng tràn ra tia máu, vẫn nhìn Hạ Tuyết nói: "Tôi muốn ở cùng em . . . . . ."

Trong lòng Hạ Tuyết đau đớn, cuối cùng nhìn Hàn Văn Hạo khổ sở kích động khóc nói: "Tại sao đến lúc này mà anh còn nói chuyện này với tôi ? Tôi không thể nào ở với anh, tôi không biết làm chuyện như vậy! ! Tôi đã từng bị anh vô tình làm tổn thương, tôi rất hiểu loại chuyện này có bao nhiêu đau khổ ! Tôi không biết dùng cách này để làm tổn thương một cô gái khác! ! Tôi hận anh ! ! Hàn Văn Hạo, tôi hận anh ! ! Tại sao muốn cầu xin tôi cho anh nụ hôn, nếu như không có nụ hôn kia, tôi còn có thể sống tốt . . . . . . Nhưng tại sao anh muốn trêu chọc tôi ? Tôi hận anh ! ! Tôi hận anh ! ! Anh đi đi ! ! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa ! !"

Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nắm chặt cánh tay của cô, trong lòng đau nhói, dịu dàng, nói: "Tôi muốn ở cùng em . . . . . ."

"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Hạ Tuyết nhìn hắn, gào lên, lại vung tay, hướng trên mặt của hắn quăng một bạt tai! !

Khóe miệng Hàn Văn Hạo lại tràn ra tia máu, hai mắt kiên định nhìn Hạ Tuyết, nói: "Lúc này, tôi không có cách nào nghĩ đến người khác! Tôi chỉ muốn ở cùng em ! !"

"Anh đừng nằm mơ ! !" Hạ Tuyết ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Văn Hạo, kiên quyết nói: "Tôi đã ở cùng Daniel ! Tối hôm qua, chúng tôi đã lên giường cùng nhau ! !" Ánh mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua tia máu nhìn cô!

Hạ Tuyết vẫn cắn răng nhìn hắn nói: "Tôi quyết định sống chung với hắn ! ! Đồng ý với hắn, sau khi rời núi lập tức cử hành hôn lễ ! ! Quay xong bộ phim này, tôi và Hi Văn sẽ cùng hắn trở về Pháp sống cùng nhau, chúng tôi một nhà ba người vĩnh viễn ở chung một chỗ! ! Anh hãy rời xa thế giới của tôi ! ! Mỗi lần tôi gặp anh, tôi đều gặp bất hạnh một lần! ! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa ! ! Anh cho rằng tôi còn ngốc giống như lúc 20 tuổi ? Căn bản tôi cũng không yêu anh ! ! Tôi đã yêu em trai của anh, bây giờ yêu Daniel ! ! Tôi sẽ không để anh phá hủy cuộc đời của tôi nữa, mang tiếng làm người thứ ba ! ! Tôi không làm gì sai! Vẫn luôn là anh ! ! Gặp một người, yêu một người ! Bên cạnh không ngừng có phụ nữ ! Anh cho rằng tôi sẽ tin vào tình cảm của anh ? Anh đừng nằm mơ ! Tôi một chút cũng không tin anh ! !"

Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, nghe được câu cuối cùng, ánh mắt hắn hắn đột nhiên lóe lên, xẹt qua một chút ươn ướt, nét mặt không có biểu cảm gì, xoay người, từng bước, từng bước đi lên bậc thang . . . . . .

Hạ Tuyết đứng ở ven bờ ao, nhìn theo bóng dáng hắn, nước mắt lăn xuống.... ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.