Thời gian làm cho tất cả thống khổ của con người vơi đi ! !
Hạ Tuyết giặt xong quần áo, lúc xách thùng lớn đi lên bậc thang, đã nghe tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng ở trên không lượn quanh, cánh quạt đang xoay tròn, thổi lên từng trận gió ở nơi thế ngoại đào nguyên bình yên! Cô đứng ở một bậc thang cuối cùng, thấy trên máy bay trực thăng đi xuống Tả An Na, Sophie, Isa, Lynda, Thanh Nhã và một số người giúp việc, xách theo rất nhiều vật phẩm xôn xao đi ra khỏi máy bay trực thăng, đi về phía ông chủ của mình, Trần lão bình tĩnh đứng ở trong sân, nhìn cảnh tượng long trọng trước mắt, lại nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết không lên tiếng, im lặng xách thùng lớn đi vào trong sân, Thanh Nhã dẫn người giúp việc xoay người lại, nhìn thấy Hạ Tuyết người mặc quần áo bình thường như vậy, cô sững sờ, cuối cùng kích động đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, thật sự là may mắn, cô không có sao, cô cũng không biết chủ nhân rất lo lắng, còn có ngài Tổng thống và phu nhân đều tới, bọn họ đang ở ngoài núi chờ cô . . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng nhìn Thanh Nhã, cười khẽ.
Isha là người biết chuyện trước nhất, với thân phận là bạn bè, lo lắng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có rất nhiều thắc mắc và nghi ngờ, rối rắm, lo lắng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn thấy Isha, rốt cuộc đã hiểu, đây là thực tế, mình là vợ chưa cưới của Daniel, tân tấn ảnh hậu, bên ngoài còn có rất nhiều, rất nhiều việc đang đợi mình, thể xác và tâm hồn của cô đều nhẹ bỗng, nhìn cô bạn mình, lặng lẽ rơi lệ.
Isha cũng kích động, đau lòng nhìn Hạ Tuyết, hai mắt rưng rưng. . . . . .
Trần lão không nói gì, xoay người, nhìn về phía phòng khách, nhìn về phía cửa sổ của hai bên phòng !
Tả An Na cẩn thận dẫn người giúp việc, giúp Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen sang trọng, mở hộp, lấy ra một cái kim cài màu xanh dương đậm, cài vào cho hắn, rồi cẩn thận nâng hai tay Hàn Văn Hạo, cài cúc tay áo bạch kim, Tả An Na cẩn thận cầm cà vạt, muốn tới đến trước mặt của Hàn Văn Hạo, đeo vào cho hắn, Hàn Văn Hạo mặt lạnh giơ tay, cô nhìn ánh mắt của hắn, liền im lặng lui sang một bên . . . . . .
Hàn Văn Hạo tự mình đứng trước gương, chỉnh sửa cổ áo sơ mi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, vô tình tàn nhẫn của mình, hắn trầm ngâm, hỏi: "Thiếu phu nhân đây?" Hắn gọi như vậy !
Tả An Na nghe gọi như thế, có chút sửng sốt, vội nói: "Thiếu phu nhân . . . . . . Cô ấy. . . . . . Đang chờ bên ngoài".
"Ừm!" Hàn Văn Hạo nói vừa xong, liền xoay người ra khỏi phòng. . . . . .
Sophie cẩn thận dẫn người giúp việc giúp Daniel mặc âu phục màu trắng sang trọng, lại mở hộp, lấy ra cà vạt lụa tơ tằm màu xanh đậm đi tới trước mặt của Daniel, dùng hai bàn tay thon dài mềm mại, vòng qua cổ áo của hắn, sau đó đem cà vạt đeo lên, cẩn thận kéo xuống, thắt xong cà vạt, dịu dàng phủi nhẹ trên vai Daniel, cô nói: "Tổng Thống và phu nhân ở ngoài núi chờ chúng ta, hơn nữa còn có rất nhiều quan chức chính phủ và phóng viên cũng đang đợi chúng ta. . . . . ."
"Ừm!" Daniel đáp lời, nhìn lại mình trong gương toàn thân, thái độ nghiêm nghị, sâu kín nói: "Thay đổi tất cả kế hoạch, sau khi cha tôi hoàn thành nhiệm kỳ, lập tức khởi động phương án bầu cử Tổng Thống !"
Sophie sửng sốt nhìn Daniel. . . . . .
Daniel không nói gì thêm, bình tĩnh xoay người ra khỏi phòng, vừa thấy Hàn Văn Hạo cũng ra khỏi phòng, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó ăn ý cười một tiếng, cùng nhau đi ra phòng khách, cùng nhau đứng ở ngoài phòng, ngẩng mặt, lấy khí thế vương giả nhìn mọi người trong sân . . . . . .
Mọi người nhìn về phía bọn họ, xôn xao xoay người chào hỏi !
Trần lão đứng một bên, nhìn bọn họ. . . . . .
Tần Thư Lôi và Hạ Tuyết không lên tiếng, cùng nhau đi vào phòng, Tần Thư Lôi mặc chiếc váy dài màu trắng cổ chữ V, đính chim phượng hoàng bằng kim cương, búi tóc thanh nhã, đeo hoa tai làm bằng ngọc trai, dây chuyền ngọc trai, rồi để cho người giúp việc nhấc tay trái, đeo vòng tay trân châu, trang điểm nhàn nhạt, hài lòng, mỉm cười đứng trước gương toàn thân, nhìn mình tao nhã, động lòng người . . . . . .
Thanh Nhã cẩn thận giúp Hạ Tuyết mặc chiếc váy đuôi cá màu đen xẻ ngực, lộ ra bộ ngực đầy đặn, hoàn mỹ, rồi để cho người giúp việc giúp mang vào giày cao gót thủy tinh màu đỏ thẫm, búi tóc đuôi Phượng Hoàng, lại dùng cây trâm bươm bướm bằng Phỉ Thúy cẩn thận cắm vào búi tóc của cô, người giúp việc lấy ra son môi . . . . . .
"Không cần. . . . . ." Hạ Tuyết lạnh nhạt nói.
Isha vẫn rất lo lắng nhìn cô . . . . . .
Hạ Tuyết nhìn mình trong gương, cô sâu kín nói: "Isha, cô biết không? Hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác, ở trước mặt nhìn thấy xa hoa, nhưng không có bất cứ quan hệ gì . . . . . ."
Isha nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Tuyết, sau đó nói: "Bảo bối, không có chuyện gì, có thể hai ngày nay đã trải qua quá nhiều chuyện, rời núi rồi, tất cả đều sẽ tốt. . . . . . Hả?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, để cho người giúp việc đỡ mình, sau đó ra khỏi phòng, vừa vặn thấy Tần Thư Lôi xinhh đẹp đứng trước cửa phòng, nhìn mình, hai người liếc nhìn nhau một cái, cũng khẽ nở nụ cười, Hạ Tuyết vẫn cảm kích Tần Thư Lôi, mặc dù cô ấy có chút gay gắt, nhưng nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ mình đã sớm bị chỉ trích đáng sợ . . . . . . . . . Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng đi ra phòng khách, nhìn mọi người trong sân . . . . . .
Mọi người trong sân, nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp, khiêu gợi, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, đứng trong sân, giống như mộng ảo, không chân thật. . . . . .
Hàn Văn Hạo và Daniel cùng quay đầu lại, nhìn về phía họ. . . . . .
Họ cùng nhìn về phía người đàn ông của mình, cười khẽ . . . . . .
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt đứng một bên, nhìn hai người phụ nữ, không biết nên làm thế nào, ánh mắt Hàn Văn Kiệt lộ ra một chút cơ trí, lạnh nhạt nói: "Thế nào? Tối hôm qua, anh giả vờ ngu ngốc mà xông vào phòng người ta, cũng không thể ngăn cản được tất cả!"
Hàn Văn Vũ quay đầu nhìn em trai, đột nhiên cười: "Chú nói cái gì ?"
Hàn Văn Kiệt lạnh nhạt nói: "Lá gan của anh nhỏ, cũng không đến nổi như vậy, rõ ràng là anh giả điên! Nhân duyên trời định, không nên làm một chút việc ngu ngốc . . . . . ."
Hàn Văn Vũ không lên tiếng. . . . . . Lại nhìn bọn họ . . . . . .
Tần Thư Lôi và Hạ Tuyết cùng kéo váy, để người giúp việc đỡ lấy, cẩn thận đi tới trước mặt Hàn Văn Hạo và Daniel, cũng chia ra, đem tay nhét vào trong khỷu tay của bọn hắn, sắc mặt của Hàn Văn Hạo lạnh lùng, không nhìn Hạ Tuyết, chỉ đỡ chặt tay Tần Thư Lôi . . . . . . Hạ Tuyết cũng không nhìn Hàn Văn Hạo, chỉ rúc vào trong ngực Daniel . . . . . .
Trần lão nhìn cảnh tượng này, ông buông kìm sắt xuống, bước chân khập khiễng đi vào trong nhà, nói: "Hạ nha đầu, Văn Hạo, hai người các cháu cùng vào đây với ông . . . . . ông có việc muốn nói với các cháu . . . . . ."