Hạ Tuyết phóng xe chạy trong sương mù, dọc theo ven đường tiến vào nội thành, chạy qua vài chiếc xe cứu thương, cô vừa lái xe, vừa ngạc nhiên mở đài phát thanh giao thông, mới biết thì ra tối nay sương mù dày đặc, cho nên xảy ra nhiều tai nạn giao thông, cô nghe xong tin tức này, từ từ giảm tốc độ xe, nhìn làn xe tiến dần đến tập đoàn Toàn Cầu, cô mỉm cười bấm điện thoại của Sophie.
Sophie ở phòng thư ký nhận điện thoại, kêu nhỏ: "Hạ tiểu thư ………"
"Bây giờ đã hơn tám giờ, đừng nói với tôi, Daniel đang mở cuộc họp khẩn cấp, đang gặp khách hàng, đang xử lý công việc quan trọng, chuyện này thực sự không giống tác phong làm việc của người Pháp! " Hạ Tuyết mỉm cười nói.
Sophie nhất thời sửng sốt, nhưng không biết nên làm gì.
Hạ Tuyết chậm rãi dừng xe ở lầu dưới của tập đoàn Toàn Cầu, mở cửa, nhìn về phía trên lầu, phòng làm việc Tổng Tài ở tầng chót nhất, ánh đèn đã tắt, cô hài lòng mỉm cười, nói: "Cô nói nhanh lên một chút !
Sophie nhất thời rối loạn, chỉ đành phải nói: "Hạ tiểu thư, Tổng Tài đang mở hội nghị quan trọng với các lãnh đạo cao tầng trong phòng làm việc …….”
Sắc mặt của Hạ Tuyết dần dần thu lại, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì phạm pháp, khiến cho Daniel hận tôi đến như thế, không ngừng lừa gạt, lẫn tránh tôi, nếu hắn thật không muốn gặp tôi, nói hắn đến nói chuyện, không cần cô ngăn cản cho hắn ! !
Sophie nghe thái độ Hạ Tuyết không tốt, lập tức căng thẳng nói: "Hạ tiểu thư, không phải như vậy, Tổng Tài, hắn thật đang họp!
"Thật sao? " Hạ Tuyết cắn chặt răng, nắm chặt tay lái nhìn Sophie nói: "Tối nay cô nhận trách nhiệm nói dối với tôi sao? Nếu như tôi phát hiện cô nói dối, chia rẽ tôi và hắn, cô gánh chịu nổi sao?
Sắc mặt của Sophie trắng bệch, lập tức nói: "Xin cô chờ một chút, tôi lập tức đến thông báo cho Tổng Tài, xem hắn lúc nào họp xong …….”.
Hạ Tuyết không lên tiếng, nhưng không cúp điện thoại.
Sophie cuống quít cúp điện thoại, sau đó đi tới bên cạnh Daniel đang đứng trước cửa sổ sát đất tại đại sảnh bệnh viện nói: "Tổng Tài, Hạ tiểu thư điện thoại ……”
Daniel nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh nói: "Thì nói tôi đang bận, không có thời gian ……. "
Sophie nghe, trong lòng sốt ruột, nói: "Tôi nghe giọng của Hạ tiểu thư, dường như rất vội, có chút tức giận ……. ngài nhận điện thoại của cô ấy đi ….. cả hai người đều cứng rắn ….. đối với ai cũng không tốt ……"
Daniel vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thật ra cũng không nhìn thấy gì, chỉ là một màn sương mù, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ …… "Thì cứ nói tôi đang bận …… "
Sophie nghe Daniel nói, liền thở dài, cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại của Hạ Tuyết ………
Hạ Tuyết im lặng ngồi trong xe, mặc cho mưa bụi rơi xuống, thấm ướt tóc của mình, gương mặt đông cứng, nhưng trong bóng đêm, hai mắt cô nhẹ nhàng chớp động, lồng ngực hơi phập phồng, căng thẳng chờ đợi, trong lúc chờ đợi, nhớ lại lúc hai người ở Pháp, hai người khoác chung một cái chăn, nằm trước cửa sổ thủy tinh, nhìn sóc con đang ôm quả thông nhỏ ăn rất ngon, cô vui vẻ cười ha ha, Daniel khẽ ôm cô, hôn lên tóc cô ……
Hạ Tuyết khẽ cười, giọt nước mắt lấp lánh rơi trong bóng tối.
Lúc này điện thoại di động vang lên, Hạ Tuyết lập tức ngồi thẳng người, nắm điện thoại di động, vui mừng kêu: "Daniel? "
"Hạ tiểu thư " Sophie căng thẳng cầm điện thoại di động nói: "Tổng Tài, hắn vẫn còn họp trong phòng, hơn nữa lần này hội nghị rất gấp, có thể tối nay cũng không có thời gian gặp cô …….."
Có một tiếng đổ vỡ trong lòng ………
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, sững sờ tại chỗ, nhìn sương mù dày đặc trước mặt, nước mắt lăn xuống ……….
"Hạ tiểu thư? Bây giờ cô ở đâu ? Chờ Tổng Tài họp xong, tôi nói hắn gọi cho cô?" Sophie lo lắng nói.
Hạ Tuyết từ từ đặt điện thoại di động xuống, thở ra một hơi, cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt, cô cười khổ, nặng nề thở dài, cả người nhẹ bỗng nghe nhẹ tênh như đang ở trong mây, tình yêu của hắn, lúc hạnh phúc cũng như đang trên mây, lúc thống khổ cũng ở trên mây …….cô ngẩng đầu lên, bi thương nghiêng nhìn bầu trời, thật ra lúc này, cô rất nhớ người đàn ông đó, rất nhớ, rất nhớ, muốn đến trước mặt của hắn, ngồi xổm ở trước mặt của hắn, nắm tay của hắn, thẳng thắn nói rõ với hắn, sau đó xin hắn tha thứ mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó muốn nói với hắn, chúng ta kết hôn đi, kết hôn đi …… em sẽ cố gắng yêu anh thật tốt, cám ơn anh sáu năm thâm tình, cám ơn anh sáu năm che chở, chúng ta kết hôn đi, thắt hai chiếc nhẫn cỏ, một cái cho anh và một cái em ……
Hạ Tuyết nặng nề thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, điều chỉnh cửa xe, mặc cho nước mắt lăn xuống, muốn mở cửa bước ra phía trước, lại phát hiện phía sau xe truyền đến tiếng bước chân vội vã, nói: "Nhanh ! ! Rốt cuộc tôi đào ra Tổng Tài Toàn Cầu ở nơi nào rồi ! ? "
Hạ Tuyết sững sờ, giống như tìm được một tia hi vọng, quay đầu lại, nhìn hai phóng viên, nhưng vì trong bóng đêm, không phát hiện ra cô, chỉ chuẩn bị máy chụp hình, kích động, nói: "Trời ạ, tôi đào được tin có một không hai, tôi sẽ phát đi ngay ! ! "
"Tổng Tài Daniel ở nơi nào? " Trợ lý phóng viên hỏi.
"Anh không ngờ được đâu? Lúc này, Tổng Tài Toàn Cầu đang ở trong bệnh viện với một nữ ngôi sao! " Phóng viên lập tức đi phía trước muốn đón xe tắc xi.
Hạ Tuyết khiếp sợ cầm tay lái, không tin nhìn hai người phóng viên trước mặt đã ngồi vào tắc xi, chạy nhanh về phía trước, trong lòng của cô đột nhiên kinh hoảng, không tin tai mình nghe được là sự thật, không thể nào, không thể nào …….. trong lòng Hạ Tuyết quýnh lên, lập tức phát động xe, đóng cửa xe, cầm chặt tay lái, đạp chân ga, đi theo chiếc tắc xi trước mặt, cô vừa nhìn chiếc tắc xi màu đỏ trong màn đêm vọt đi, lòng của cô băng giá nhưng vẫn cắn chặt răng, nhớ Hàn Văn Kiệt đã nói: Tình yêu giống như trò chơi trốn tìm, chỉ có đứa bé dũng cảm và thông minh, sải bước đi về phía trước, mới tìm được người lẫn trốn ……. Cô chớp một cái, đạp thẳng chân ga, theo sát chiếc xe đi phía trước ………
Xe rốt cuộc dừng ở trước đại sảnh một bệnh viện, hai người phóng viên bước xuống xe, sau đó lặng lẽ giấu máy chụp hình ở trong túi, như không có chuyện gì đi vào, Hạ Tuyết cũng nhanh chóng đi xuống xe, kéo mũ trùm đầu phía sau áo thể thao, đội lên đầu, đeo mắt kính đen thật to của mình, nắm túi xách đi theo bọn hắn thẳng về phía trước, cô vừa nín thở theo sát hai người phóng viên, sau đó nhìn thấy hai người phóng viên đi vào trong thang máy, cô lập tức núp một bên, chờ cho phóng viên đi vào thang máy, đóng cửa lại, cô sốt ruột đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thang máy từ từ đi lên trên, cuối cùng dừng ở lầu ba, trái tim của cô phanh nhảy, có lẽ Daniel đang ở trên, cô nhớ đến hắn một ngày, một ngày này dài giống như một thế kỷ, cô không khống chế được nữa, xông vào cướp lối đi, theo cầu thang chạy lên, rốt cuộc chạy đến lầu ba, cô tức giận thở phì phò, hướng về cửa cầu thang, vừa định tìm bóng dáng Daniel, lại nhìn thấy Daniel, mặc âu phục màu trắng tao nhã, tác phong nhanh nhẹn, giống như một hoàng tử đỡ người Cẩn Nhu, mặc đồ bệnh nhân bước đi phía trước, hai người vừa nói, vừa cười, trong tay Cẩn Nhu còn cầm một quả quít, đưa tới trước mặt của Daniel, cho hắn ngửi một cái, Daniel nở nụ cười thật mê người ......