Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 342: Chương 342: Xin lỗi




Bóng đêm, rất dày đặc, rất đè nén, rất trầm lắng ... ...

Sương mù dày đặc, một mảnh trắng xóa ... ... chỉ có ánh đèn nhàn nhạt trong bệnh viện và ánh đèn màu hồng của xe cứu hộ trong sương mù, lóe sáng yếu ớt.

Hạ Tuyết bước nhanh ra khỏi bệnh viện, nhảy lên xe, bật máy điều hòa xe, vội vàng lui về phía sau, ở trước vườn hoa nhanh chóng đánh một xoay tròn, chạy như bay ra bên ngoài ……….

Con đường phía trước, rất tối, sương mù dày đặc, nhưng đôi mắt Hạ Tuyết đẫm lệ vẫn lóe sáng, nắm chặt tay lái, đạp chân ga lên 200 km/h, xe vọt thẳng về phía trước, mặc kệ phút tiếp theo là sống hay chết, cũng không quan tâm, hình ảnh lúc nảy làm cho cô cảm thấy vô cùng thống khổ và tuyệt vọng, cô cắn chặt răng, mặc cho nước mắt tuôn ra như suối, trong đầu đều là hình ảnh lúc nảy ở bệnh viện, thấy Daniel dịu dàng mỉm cười với Cẩn Nhu, bạn tốt của cô cầm quả quít đưa tới trước mặt Daniel, giống như thói quen của cô ở Pháp, trong lòng của Hạ Tuyết mãnh liệt đau nhói, cắn răng đạp hết chân ga, khiến chiếc xe cuồng loạn lao đi, cô nghẹn ngào, nhìn bầu trời tối tăm, khóc nấc lên …………

Hạ Tuyết vừa khóc, vừa lái xe bấm số điện thoại của Isha ………..

****

Số điện thoại của Hạ Tuyết ở phòng vang lên, nhưng người trong phòng này, vì chơi quá vui vẻ đã say khướt, Hàn Văn Hạo vừa cùng vợ chưa cưới trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe tiếng điện thoại vang lên, hắn sững sờ, nghĩ đến Văn Vũ và người của tổ diễn kịch vẫn ở bên trong phòng của Hạ Tuyết ngây ngốc, liền bảo Tần Thư Lôi về phòng trước, hắn quan tâm đẩy cửa đi vào phòng của Hạ Tuyết, lại thấy dường như mọi người đã say, nằm la liệt ở trên ghế sofa, ở trên thảm lông, tay cầm chai bia ngủ ngon lành, hắn nhướng mày, biết tối nay bọn họ đã cử người canh chừng rồi, nên cũng không quản nhiều, nhưng nghe điện thoại vẫn vang lên, hắn cũng không để ý, bởi vì bên trong phòng không có em trai, lúc hắn muốn xoay người, lại thấy đằng xa một chiếc điện thoại màu đen đang lóe ánh sáng xanh, hắn nghĩ nghĩ, đi tới, chậm rãi nhặt điện thoại di động lên, lơ đãng vừa nhìn, lại thấy Hạ Tuyết gọi điện tới, hắn có chút sững sờ, biết tối nay cô đi tìm Daniel, tại sao lúc này lại gọi điện thoại tới đây ?

Hắn nghĩ nghĩ, nhìn điện thoại trong tay vẫn còn vang, hắn do dự một lát, vừa định alô một tiếng, liền nghe tiếng của Hạ Tuyết ở đầu bên kia điện thoại, khóc gọi: " Isha …….”

Hàn Văn Hạo sững sờ, theo bản năng cầm điện thoại di động nghe ………

"Isha ……." Hạ Tuyết nghẹn ngào, nắm chặt tay lái, khóc nói: "Tôi phải làm thế nào đây? Có phải ông trời trừng phạt tôi không ? Bởi vì 6 năm qua, tôi không tiếp nhận Daniel, cho nên hôm nay tôi bị báo ứng? "

Ánh mắt Hàn Văn Hạo trong ánh đèn màu đỏ thẫm chợt lóe lên, nắm điện thoại thật yên tĩnh lắng nghe.

Hạ Tuyết vẫn khóc nói: "Tôi thật sự không muốn làm tổn thương hắn, trong lòng của tôi cất giấu một người đã sáu năm rồi, tôi cũng rất đau khổ, tôi cũng không còn muốn yêu, giống như Văn Vũ nói, tình yêu chính là mặc kệ mình có bao nhiêu lý do cũng không thể không yêu, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến muốn phản bội Daniel, bởi vì chúng tôi hẹn ước, tương lai nếu như ai thích người khác, chúng tôi nhất định sẽ vui vẻ chia tay ……. sáu năm rồi, đã sáu năm rồi, một người đàn ông quan tâm và luôn che chở cho tôi, nhưng trong một buổi tối, đã ở cùng với người bạn thân nhất của tôi …….. "

Hàn Văn Hạo nhướng mày, sắc mặt lạnh lẽo, chăm chú lắng nghe ……..

"Tôi muốn yêu người kia nhưng hắn không yêu tôi, người yêu tôi, chờ đến khi tôi xoay người lại thì hắn lại ra đi, đây không phải báo ứng sao ? Isha, nhất định là báo ứng, ông trời đã trừng phạt tôi hổ thẹn với tình yêu của Daniel trong 6 năm qua, cho nên ông ấy đang trừng phạt tôi! Nhưng tại sao phải dùng cách này để trừng phạt tôi …….. Daniel là người tốt đẹp nhất trên thế giới này, tôi tình nguyện để bản thân mình bị đau khổ, tôi cũng không muốn để cho hắn ở trong thế giới của tôi bị tan vỡ ………..thậm chí hắn và người bạn thân của tôi cùng sống chung một chỗ, cùng nhau mỉm cười ấm áp, hạnh phúc, mà tôi dường như là người đứng bên ngoài thế giới của bọn họ, trơ mắt nhìn hoàng tử của mình cất bước ra đi ………" Hạ Tuyết vừa khóc nấc, vừa đạp hết chân ga một lần nữa, chiếc xe lao về phía trước như tên bắn ! !

Hàn Văn Hạo vừa muốn nói, lại nghe Hạ Tuyết khóc nói: "Bây giờ tôi đau đến hận mình không chết đi, tôi cảm thấy rất cô độc, giống như sáu năm trước, Hàn Văn Hạo đã đuổi tôi một mình ra đi, rất cô độc …….. rõ ràng muốn gặp cha đứa bé một lần cuối, nói với hắn, tôi phải đi ……… liếc mắt nhìn hắn một cái sẽ tốt, bởi vì hắn là cha của đứa bé nên tôi xem hắn như người thân của mình ……. nhưng hắn không muốn gặp tôi, đêm đó, tôi chờ dưới lầu đón gió tuyết thật to, toàn thân giá lạnh phát run, chỉ muốn gặp hắn một lần vì rất cô độc, may mắn trên thế giới này, còn có cha đứa bé, để cho tôi được nói tiếng tạm biệt với hắn …… nhưng tất cả thế giới đều vứt bỏ tôi ……... rõ ràng tôi đã cố gắng sống tốt, ngay cả Cẩn Nhu, tôi cũng đã tha thứ, bởi vì tôi cảm thấy hận một người, sẽ rất cô độc, rất cô độc …….. tôi cô độc lớn lên, mười mấy tuổi, tôi đi tìm em trai thất lạc, tôi rất sợ một mình ……… "

Lồng ngực Hàn Văn Hạo phập phồng, ánh mắt bắn ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.

"Isha, cô biết không? Trên thế giới này có lẽ sẽ có rất nhiều tình yêu thiên kinh địa nghĩa, sánh cùng trời đất, nhưng có thể cùng với tôi đi xem sóc con chỉ có một mình Daniel ………. tôi nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra trong 6 năm qua, nó như rất nhiều mảnh vụn đâm vào người tôi, rất đau ……." Hạ Tuyết khóc nấc lên.

Hàn Văn Hạo chậm rãi nghe Hạ Tuyết lái xe, hơn nữa còn mở tốc độ cao, tiếng gió gào thét vô cùng đáng sợ, hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Hạ Tuyết! !"

Hạ Tuyết vẫn khóc nấc, nhưng nghe tiếng của Hàn Văn Hạo, cô sững sờ, cầm tay lái, mặc cho chiếc xe vọt vào trong mưa bụi trùng trùng, không thốt nên lời.

Hàn Văn Hạo vội vã nói: "Tôi mặc kệ bây giờ cô đau đớn thế nào, nhưng cô phải nghe tôi, lái xe chậm lại, đừng vì kích động mà tăng tốc độ! ! "

"Mắc mớ gì tới anh ? " Hạ Tuyết tức giận gào khóc! !

Hàn Văn Hạo lo lắng, thở dài một hơi, tức giận gầm nhẹ: "Cô đừng nổi điên! ! Hãy tin Daniel ! ! Nếu hắn dễ dàng bị chi phối như vậy, hắn không xứng làm đối thủ của tôi ! ! cô đừng vọng động như vậy! ! Nghe tôi đi, lái xe chậm lại ! "

"Anh không biết lúc nảy tôi đã nhìn thấy chuyện gì!" Hạ Tuyết nghẹn ngào, khóc nấc lên, chân đạp chân ga, chiếc xe tiếp tục lao đi ! !

"Ở trong mắt tôi, Chuyện cô nhìn thấy đều là chuyện nhàm chán! ! Nhưng tôi sẽ nói với cô một lần, cô phải tin tưởng Daniel! !" Hàn Văn Hạo vừa cầm điện thoại nói chuyện, vừa bước nhanh cướp lối đi, chạy xuống dưới lầu ! !

"Tại sao anh tin hắn? Hắn không nhận điện thoại của tôi, hắn và Cẩn Nhu ở chung một chỗ !" Hạ Tuyết lại khóc nấc lên.

Hàn Văn Hạo nhanh chóng ngồi vào trong xe, vừa khởi động xe, vừa nói: "Nếu như Daniel nhìn không ra ý đồ của Cẩn Nhu, hắn cũng không xứng làm đối thủ của tôi ! Cô không thể chờ một chút sao? Giống như sáu năm trước, tại sao cô biết tôi sẽ không xuống lầu gặp cô ? Tại sao không chờ thêm một lúc ? Giống như sáu năm trước, đêm cô sinh Hi Văn, tại sao không chờ thêm một chút? Có lẽ một phút thôi, có lẽ ngắn hơn nữa ………."

Hạ Tuyết vẫn khóc, nói không ra lời!

Hàn Văn Hạo đạp chân ga, cho xe phóng ra bên ngoài Vườn trà, hướng đường cao tốc chạy tới, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm nhìn con đường tối tăm nơi phương xa, từ trước đến nay, hắn cũng chưa từng khát vọng, có thể nhìn thấy một trụ đèn như bây giờ, hắn vừa lái xe, vừa vội vàng hỏi: "Nói cho tôi biết, bây giờ cô đang ở đâu ?"

"Tôi không biết, tôi chạy khắp nơi !" Hạ Tuyết khóc nói.

"Đồ ngốc ! ! " Hàn Văn Hạo mặt lạnh, cầm tay lái, cắn chặt răng lo lắng nói: "Cô biết tôi thích nhất ở cô cái gì không?" (A.Hạo đang kéo dài thời gian a…!)

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cầm tay lái, không lên tiếng lắng nghe.

"Là cô ngốc nghếch! " Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nói: "Ngốc nghếch bị tôi khi dễ, ngốc nghếch sinh con cho tôi, ngốc nghếch nuôi dưỡng con của tôi, ngốc nghếch không hận tôi ! Cô cứ như vậy, làm sao tôi không ghét cô ? Không hận cô ?"

"Đến lúc này anh còn mắng chửi người? " Hạ Tuyết tức giận đạp chân ga, khóc rống lên.

Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa căng thẳng nói: "Sáu năm trước, vào ngày sinh nhật của cô, rõ ràng không sống nổi, rõ ràng không có chỗ để ngủ, lại vẽ cho mình bánh kem thật lớn, một mình vui vẻ sống trong thế giới của mình ! Chịu thiệt một chút có gì quan trọng đâu ? Nếu không phải ngốc thì cô không sống được cho đến tận bây giờ ! Nếu cô không phải ngốc ……….tối hôm đó, tôi cũng không mang cô về nhà! ! Bây giờ thì tốt rồi, có người yêu, có tiền đồ, có tất cả mọi thứ thì đã quên đi kiên cường lúc ban đầu sao? sinh mệnh cô quan trọng nhất mà cô cũng muốn vứt bỏ thì cô sẽ mất đi tất cả ! ! "

Nước mắt Hạ Tuyết dần dần vơi đi, nhưng vẫn nức nở …………

Hàn Văn Hạo cắn răng, cầm tay lái, đạp chân ga 200 km/h, xông vào trong đám sương mù, vừa lái xe, vừa tức giận hỏi: "Rốt cuộc cô ở nơi nào? "

"Tôi không biết ! ! !" Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn một cột mốc đường đường cao tốc phía trước, khóc nói: "Hiện tại, tôi đang ở trên đường Vân Thanh, phía trước chưa tới 100m có một trạm xăng dầu ………"

Hàn Văn Hạo lập tức xem hệ thống vệ tinh, hắn lại đi đúng phương hướng rồi, cám ơn trời đất, hắn gấp rút nói: "Lập tức lái đến trạm xăng dầu rồi dừng lại! ! Không cho phép lái xe đi nữa ! Tối nay sương mù dày đặc ! ! Có nghe không?"

Hạ Tuyết không nói chuyện, vẫn nức nở …………

"Mẹ đứa bé, nể tình con gái, nghe tôi nói một câu đi!" Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên kiên định chợt lóe sáng, nói!

Hạ Tuyết khẽ cắn môi, nước mắt lăn xuống môi !

"Đừng cắn môi! ! " Hàn Văn Hạo lại thô lỗ ra lệnh.

Hạ Tuyết không tự chủ, buông ra.

"Dừng lại trạm xăng dầu! ! Đừng chạy loạn khắp nơi! ! Chừng nào thì cô mới nghe hiểu được tiếng người? Sáu năm trước, rõ ràng là cô nói muốn rời khỏi, tôi đuổi cô đi khi nào ? Được rồi ! ! Cô muốn đi, vậy cũng đừng trở lại! ! Nói thì phải làm đúng chứ! !" Hàn Văn Hạo nói tiếp! !

Hạ Tuyết lau nước mắt ………..

"Cô cúp điện thoại cho tôi, tránh điện thoại hết pin, đến lúc đó không tìm được cô, đến trạm xăng dầu chờ tôi, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng chờ tôi ! ! Được không? " Hàn Văn Hạo nói xong, không nhịn được chậm lại, nhìn chằm chằm phía trước, xẹt qua một chút dịu dàng và đau lòng ……..

Hạ Tuyết gật đầu, lau nước mắt.

Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, sau đó lái xe chạy thẳng tới phía trước, trên vệ tinh thể hiện cách trạm xăng dầu còn một cây số nữa, hắn căng thẳng tiếp tục chạy thẳng tới phía trước, muốn quẹo cua tiến vào con đường bình thường, ai ngờ trước mặt là sương mù, một chiếc xe hàng lớn, lao thẳng về hướng xe Hàn Văn Hạo ………..

"Kít…………" tiếng thắng gấp vang lên trên con đường tối tăm, buồn bã, đáng sợ, giống như tiếng đàn nhị trên sân khấu ……….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.