Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 381: Chương 381: Hi Văn tiểu thư




Tin tức Tân tấn ảnh hậu và Tổng Tài Hàn thị mất tích ly kỳ, cuối cùng đã bùng phát dữ dội, lúc mà người trong khắp thành phố đang bàn tán sôi nổi về chuyện sống chết của bọn họ, bàn tán chuyện ai sẽ đảm vai chính trong bộ phim “Trà Hoa Nữ” khi Hạ Tuyết bị mắc nạn thì một lần nữa tin tức lại truyền ra, Hạ Tuyết không chết, mà lúc bị ngã xuống vách núi đã được một lão nông dân cứu sống, xì căng đan giữa cô và Hàn Tổng Tài, rốt cuộc không chạy khỏi con mắt đầy kinh nghiệm của giới truyền thông, nhưng bọn họ lại hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cuộc Công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu và Công ty One-King lại muốn xuất chiêu gì mà dính xì căng đan hết lần này đến lần khác . . . .

Nhưng không cần nói dối, bọn họ đều im lặng, mặc cho thế giới ở bên ngoài núi tranh cãi, mặc cho phóng viên truyền thông bên ngoài núi chờ đợi trên quảng trường vườn trà, bọn họ đang xôn xao thảo luận, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, sau đó thấy mười mấy chiếc máy bay trực thăng chậm rãi bay tới, rất nhiều quan chức biết Hàn Tổng giám đốc và con dâu Tổng Thống Pháp đã đến, lập tức cho cảnh sát dọn dẹp trống quãng trường, ngăn cản bọn phóng viên ra ngoài khoảng sân rộng vườn trà, chỉ có ánh đèn lóe lên.

Hai chiếc xe có rèm che cùng chạy tới, một chiếc là Rolls-Royce, một chiếc là xe chính phủ, cùng đại biểu cho tài phú và quyền lực cao nhất chiếc xe chuyên dụng chậm dừng ở trên khoảng đất trống, tất cả cảnh sát và đám vệ sĩ lập tức canh gác, đám vệ sĩ đi lên phía trước, mở cửa cho hai chiếc xe, chiếc Rolls-Royce bên trái đã nhìn thấy Hàn Trung Trí mặc âu phục màu đen và Trang Minh Nguyệt mặc đồ công sở Chanel màu xanh dương, dịu dàng động người bước ra, bảo dưỡng nhiều năm, trên mặt của bà vẫn không thấy dấu vết tàn phá của năm tháng, mà càng thêm một chút phong vận thành thục, bà đã từng được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất thành phố.

Cửa chiếc xe chính phủ cũng mở ra, bước ra là Tổng Thống Blake Pháp,, mặc âu phục màu bạc, toàn thân phát ra hơi thở tôn quý, nét mặt hồng hào, ánh mắt tràn đầy ý cười, lúc nhìn người, lộ ra khoan dung và hào phóng, chỉ vì thân phận của ông ta càng làm cho ông ta phát ra khí thế mạnh mẽ, ông ta vui mừng quay đầu nhìn về phía cửa xe bên trái . . . . . .

Rốt cuộc Lam Anh bước ra khỏi cửa xe, mặc chiếc váy suông màu xanh dương đậm, không có tay, mang bao tay tơ tằm màu đen, trên ngón trỏ đeo chiếc nhẫn 15 Karla bằng trứng bồ câu, mái tóc xoăn thả đến eo rất quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ chớp, phát ra ánh sáng phản nghịch, chính vì điểm phản nghịch này, làm cho bà tỏa sáng, hấp dẫn và xinh đẹp, bà kéo nhẹ chiếc váy, đi tới bên chồng, bước đi vô cùng uyển chuyển, tao nhã . . . . . .

Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh một cái, liền đỡ vợ đi về phía trước, bốn người nhìn nhau, bởi vì con cái của bọn họ đều bình an, cho nên lần này gặp mặt, bọn họ vẫn tràn đầy vui vẻ, Trang Minh Nguyệt tiến lên trước, nắm nhẹ tay Lam Anh, nhìn bà vô cùng tôn quý, cảm thán nói: "Lam Anh, đã nhiều năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như vậy. . . . "

Lam Anh khẽ mỉm cười, hai mắt chớp động, dịu dàng nói: "Bà là phu nhân đẹp nhất, tôi không dám so đâu . . . . . . Nghe nói vợ chưa cưới của Văn Hạo là một trong mười danh viện thế giới, là người Á châu duy nhất có thể trúng cử danh viện, thật bội phục ánh mắt các người chọn lựa cô dâu . . . . . ."

Trang Minh Nguyệt đành miễn cưỡng cười cười, Văn Hạo và Hạ Tuyết cùng rơi xuống vách núi, ông già kia vốn có rất nhiều nghi vấn, nay nghe Lam Anh nói như vậy, cũng vội vàng khách sáo nói: "Nhưng Hạ Tuyết là tân tấn ảnh hậu năm nay. . . . . . năng lực vượt trội, xinh đẹp, quyến rũ, xem ra đã được bà truyền thừa và dạy dỗ tốt . . . . . ."

Blake cũng sảng lãng mỉm cười nói: "Ở trong mắt của chúng tôi, Hạ Tuyết là con gái chúng tôi, chúng tôi cũng vô cùng yêu quý nó . . . . . ."

Hàn Trung Trí không nói gì, chỉ miễn cưỡng cười cười, trong ánh mắt tỏ ý khinh thường, Lam Anh liếc mắt, mặt vẫn không chút thay đổi nhìn ông ta một cái, lại nhìn Trang Minh Nguyệt. . . . . .

Ánh mắt Trang Minh Nguyệt chớp một cái, vội vàng lại cúi đầu, Lam Anh thấy vậy, cũng không đếm xỉa, khẽ mỉm cười.

"Bọn họ tới rồi ! !" Có người kêu to! !

Bốn người đồng thời ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trên bầu trời xanh thẳm, mười mấy chiếc máy bay trực thăng, mười chiếc đi đầu đang ở trên không trung lượn thật lâu, cuối cùng bay ra khỏi vườn trà, chỉ còn lại ba chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, làm nổi lên bụi đất đầy trời, cánh quạt mang đến sức gió khổng lồ, từng trận gió thổi tới, cửa chiếc máy bay cầm đầu mở ra, hai anh em Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt bước ra, ba ngày không thấy, bọn họ đã vô cùng mệt mỏi không chịu nổi, Trang Minh Nguyệt thấy con trai, kích động hai mắt đỏ thắm, nắm chặt chồng tay!

"Bà đừng thất lễ như vậy! ! Không bình tĩnh ! Giống cái gì?" Hàn Trung Trí mặt lạnh nói với Trang Minh Nguyệt !

Trang Minh Nguyệt không dám lên tiếng, chỉ đành vội vàng buông lỏng tay Hàn Trung Trí ra, lại mogn ngóng nhìn con trai đi tới, bà thở dài một hơi, cười. . . . . .

"Mẹ!" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng mỉm cười đi về phía mẹ, hai người ôm mẹ một cái, sau đó, bọn họ thân thiết chào hỏi Lam Anh và Blake, tiếp theo nhìn thấy Hàn Văn Hạo dắt tay Tần Thư Lôi, Daniel dắt tay Hạ Tuyết, đi ra khỏi máy bay trực thăng, lúc này, rất nhiều ánh đèn flash không ngừng lóe lên trên người của bọn họ, ánh sáng quá chói mắt, thậm chí có phóng viên kích động chen tới trước, đã bị cảnh vệ ngăn cản ra ngoài.

Bốn người trẻ tuổi như trời đất tạo nên, nhìn bốn người lớn tuổi, đều cảm thán sống sót sau tai nạn, Hạ Tuyết kích động nhào vào trong ngực Blake, vui vẻ kêu nhỏ: "PAPA ! Con rất nhớ người !"

Blake sảng lãng cười to, sau đó đỡ vai Hạ Tuyết, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Con dâu của tôi vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy !"

Hạ Tuyết không nhịn được cười một tiếng, nhìn Lam Anh, lại không nhịn được kích động kêu nhỏ. . . . . ."Mẹ. . . . . ."

Lam Anh thở dài, tiến lên ôm Hạ Tuyết, sau đó xúc động, nói: "Không sao, con gái . . . . Không có việc gì là tốt rồi, đều do Daniel không chăm sóc tốt cho con . . . . . ."

Daniel vừa nghe, liền bật cười nói: "Tại sao lại là lỗi của con ? Mỗi lần cô ấy tức giận, tố cáo với hai người, liền nhất định là lỗi của con . . . . . ."

"Chẳng lẽ không đúng?" Lam Anh cố ý trợn mắt nhìn con trai, lại thấy Hàn Trung Trí và trang Minh Nguyệt đang gặp mặt con trai, bà cũng mỉm cười dắt Hạ Tuyết đi tới trước mặt bọn họ nói: ". . . . . . Chính thức chào hỏi bác trai, bác gái đi. . . . . . Bọn họ là bạn bè lâu năm của mẹ và papa con . . . . . ."

Hạ Tuyết giật mình, có chút băn khoăn nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, ánh mắt lóe chớp một cái, vội vàng cung kính gật đầu nói: "Chào bác trai, bác gái . . . . . ."

Hàn Văn Hạo đứng một bên, nhìn cô một cái.

Hàn Trung Trí căn bản không thèm nhìn Hạ Tuyết, mặt lạnh nói: "Ừ. . . . . . Được, về sau làm việc, đừng nên vọng động lớn như vậy, đừng quá xúc động, không chăm sóc được cho mình, còn làm ảnh hưởng đến người khác, cô là con dâu Tổng Thống Pháp, vợ của Daniel, về sau nên chú ý hơn, đừng làm trò cười cho người khác ! Hành động luôn không nghiêm túc như vậy, thì làm thế nào ?"

Trong lòng của Hạ Tuyết căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi co rút, nói: "Vâng . . . . . bác trai . . . . . ."

Trang Minh Nguyệt cũng kích động nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Cháu khỏe chứ, nghe nói các cháu đã đính hôn, chúc mừng. . . . . ."

Hạ Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Cám ơn".

"Tốt lắm, tốt lắm, mấy đứa nhỏ không có việc gì, chúng ta yên tâm rồi ! Đi về trước rồi hãy nói. . . . . ." Hàn Trung Trí vui vẻ nói xong, lại nghe có người kêu nhỏ: "Tổng Thống, Hi Văn tiểu thư đến rồi!"

Mọi người sững sờ, Hạ Tuyết kích động mỉm cười nói: "Con gái của tôi tới?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.