Một chiếc màu đỏ thẫm cổ xưa chậm rãi chạy vào vườn trà, cuối cùng ngừng lại.
Mặc Nhã vội tiến lên, cửa mở ra! !
Cô bé Hi Văn buộc đuôi ngựa thật cao, mặc áo sơ mi trắng, quần cao bồi màu đen, đeo kính nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, chống cây dù nhỏ màu đỏ thẫm bước xuống xe, không nói gì, sải bước đi về phía mọi người, vừa đi, vừa chu miệng nói: "Thật là một ngày không để cho người ta yên tâm được mà, mới xa tôi chưa đầy hai ngày, thì gây ra chuyện lớn như vậy cho tôi!"
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy con gái sáng lạn như ánh nắng mặt trời, trong lòng cô nở hoa, cảm thấy tội lỗi gì, ủy khuất gì đều đi biến mất, chỉ cần thấy con gái, cô cái gì cũng có thể buông xuống, cô lập tức bước nhanh đi tới con gái, kích động dang hai tay ra, vui vẻ kêu to: "Bảo bối. . . . . ."
Hi Văn mặt lạnh đi qua bên người mẹ, cất giọng trong vắt để lại một câu: "Mẹ nên có chừng mực!"
Hạ Tuyết sửng sốt, đứng một bên, nhìn con gái đi qua bên cạnh mình, đi về phía trước, cô hướng theo bóng lưng con gái kêu to: "Này! Không phải con đến thăm mẹ sao?"
Cô bé Hi Văn chống cây dù nhỏ, đi qua bên cạnh Lam Anh và Blake, lại cất giọng trong vắt, nói: "Tại sao con phải tới thăm mẹ ? Con nhìn gương mặt của mẹ đã gần sáu năm rồi, còn có cái gì để nhìn nữa? Cái người này, tại sao không để cho người ta bớt lo lắng hả, mất tích luôn cũng được!" Cô bé nói vừa xong, người đã đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, tay cầm cây dù, ngón trỏ duỗi ra, chỉ vào Hàn Văn Hạo, nghiến hàm răng con báo nhỏ kêu to: "Chú ... ....."
Hàn Văn Hạo sững sờ, thấy con gái xinh đẹp, sáng lạn, hoạt bát, đáng yêu đứng trước mặt của mình, trong lòng của hắn ấm áp, cảm thấy tất cả đều trở nên mềm mại, thậm chí hắn cảm thấy, trên thế giới này, chỉ có Hi Văn mới xứng đáng là con gái của mình, hắn dịu giọng, nhìn con gái hỏi: "Chuyện gì vậy ?"
Mọi người cũng tò mò nhìn cô bé Hi Văn, bao gồm Hàn Trung Trí, nhìn một cái cảm thấy cô bé này vô cùng hấp dẫn người ta, nhưng Hàn Trung Trí lại cảm thấy cô bé con này không lễ phép, ông ta nhướng mày, lợi dụng thân phận người lớn, mở miệng . . . . . . "Người bạn nhỏ, cháu . . . . . ."
"Gia gia! !" Cô bé Hi Văn đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt đeo mắt kính nhìn Hàn Trung Trí, rất nghênh ngang, kiêu ngạo, nói: "Cháu muốn nói chuyện với ông chú này trước, xin ông đừng chen miệng vào !"
"Hi Văn! !" Hạ Tuyết lập tức kêu con gái: "Không được vô lễ !"
"Mẹ câm miệng cho con !" Hi Văn nói ngay, sau đó chỉ một ngón tay vào Hàn Văn Hạo, nghiến hàm răng con báo nhỏ, tức giận nói: "Chú ……. có phải chú làm cho mẹ cháu ngã xuống vách núi hay không ! ?"
Mọi người cùng nhau sửng sốt nhìn cô bé này, Daniel bước nhanh tới, muốn ngăn cản Hi Văn, không ngờ bị Hi Văn dùng một tay, khí thế tràn đầy, đẩy ra!
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Không phải. . . . . . Là thắng xe của mẹ cháu có vấn đề, cho nên chúng tôi mới ngã xuống vách núi. . . . . ."
Cô bé Hi Văn ra vẻ hiểu biết, gật đầu, sau đó nói năng mạch lạc: "Lúc cháu đến đây, cũng đã biết tình huống, nhưng cháu vẫn có chút không hiểu, muốn thỉnh giáo chú!"
Hàn Văn Hạo nhìn thái độ con gái như vậy, liền gật đầu nói: "Tốt! Cháu nói đi!"
Cô bé Hi Văn tháo mắt kính của mình ra, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Cháu nghe nói mẹ và chú cùng nhau nhảy xe! Sau khi mẹ nhảy xe, sau đó ngã xuống vách núi! Mà chú, hoàn toàn không cần phải nhảy xuống cùng mẹ, tại sao chú phải nhảy xuống?"
Hạ Tuyết lo lắng đi tới trước mặt của con gái, cầu xin tha thứ, nói: "Tiểu Tổ Tông, con muốn làm gì ?"
"Mẹ câm miệng cho con !" Hi Văn cất giọng trong vắt nói xong, lại nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Nói đi! Lý do tại sao ?"
Hàn Văn Hạo ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nhìn con gái, nói: "Chú . . . . . . Lúc ấy nhảy xuống, là giống như bản năng của con người . . . . . . Cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ của cháu xảy ra việc gì ?"
Hạ Tuyết cúi đầu không dám lên tiếng.
"Tốt!" Hi Văn bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn Hàn Văn Hạo, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Cũng vì chú không hề có trí trí, xúc động nhất thời, mới xảy ra chuyện mẹ cháu và chú bị vây ở trong núi hai ngày hai đêm! Lúc ấy căn bản chú không cần nhảy xuống, mà báo cảnh sát tới xử lý, cảnh sát sẽ đi xuống nơi mẹ bị ngã dưới núi và rất nhanh sẽ tìm được mẹ ! Nhưng cũng vì chú không có đầu óc, lý trí kích động, mới làm cho mẹ cháu bị mất tích dưới vách núi hai ngày hai đêm! Chú phải biết mẹ cháu là ảnh hậu, ngôi sao kiêng kỵ nhất là dính xì căng đan cùng người khác! Nhưng chú không nghĩ đến điểm này sao ? Lúc ấy, căn bản mẹ cháu cũng không cần chú ! Mà chú, chỉ bằng vào bản năng con người, làm cho mẹ cháu càng lâm vào hiểm cảnh, sáng nay lúc cháu thức dậy, mới phát hiện xì căng đan của mẹ và chú, chú làm như vậy, phá hủy danh tiếng của mẹ cháu, chú làm sao phụ trách?"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái không chừa đường lui, trong lòng hắn cảm thán, thật là “hổ phụ không sinh ra khuyển nữ” a!
Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhìn cô bé con chưa đầy sáu tuổi, giật mình không nói nên lời.
Hàn Văn Kiệt và Hàn Văn Vũ nhìn cô cháu gái nhỏ . . . . . .
Hàn Trung Trí nhìn đứa con trai vô cùng kiêu ngạo của mình lại bị cô bé con dạy dỗ ở trước mặt công chúng, vẻ mặt ông ta lạnh lùng, mở miệng nói: "Cô bé con, nói như cháu vậy thì không đúng rồi, ông chú này vì thấy mẹ của cháu đang gặp nguy hiểm, nhất thời sốt ruột nhảy xuống, dù sao đi nữa trong lòng cháu cũng nên cảm kích chứ?"
Cô bé Hi Văn giống như một cô gái trưởng thành, nhanh chóng nhưng tao nhã quay đầu nhìn về phía ông lão, vô cùng nghiêm túc, cất giọng trong vắt, nói: "Gia gia! Đây là ông đang dung túng cho con mình, sau này lại phạm sai lầm nữa, hiểu chưa? Cũng bởi vì hắn nhất thời xúc động như vậy, làm hại thể xác và tinh thần của mẹ cháu bị tổn thương, nếu như cháu không chỉ ra sai lầm này, tương lai xảy ra chuyện như vậy nữa, thì làm thế nào đây? Tục ngữ có nói, không biết dạy con, là lỗi của cha, chuyện này xảy ra, gia gia ngài cũng có một phần trách nhiệm!"
Hàn Trung Trí nhướng mày, vội vàng khụ khụ hai một tiếng, hai tay chấp sau lưng, không biết nên mới phải.
Trang Minh Nguyệt nhìn đứa bé này chăm chú . . . . . .
Hi Văn vẫn nhìn Hàn Trung Trí nói: "Gia gia, ông biết không? Cháu vẫn lấy sự nghiệp của mẹ cháu làm kiêu ngạo, kể từ ngày mẹ cháu đoạt giải hậu, bộ phim “Dịu dàng” đạt được danh tiếng rất lớn, bây giờ mẹ là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vững sự kiêu ngạo của bản thân, nhưng Quý công tử làm như vậy là phá hủy danh tiếng của mẹ cháu, thật sự là làm cho người ta tiếc nuối! ông bảo cháu làm sao không tức giận đây? phương pháp xử lí quá vụng về ! Cháu không thể tha thứ được ! !"
Hàn Trung Trí không nhịn được, nhìn cô bé con này, lại nghĩ đến bà mẹ ngây ngốc, làm sao lại có con gái như vậy lợi hại?
"Ông chú ! !" Hàn Hi Văn lại nhìn Hàn Văn Hạo, chỉ ra vấn đề nói: "Hi vọng đối với chuyện này, chú có thể tìm ra một biện pháp giải quyết! Cũng hi vọng về sau, xảy ra tình huống tương tự, xin chú giữ đầu óc bình tĩnh một chút! Cuộc đời của chúng ta phải tự mình phụ trách, nếu như chú phụ trách không đươc, xin chú giao cho cảnh sát !"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Nói như vậy, chú nhảy xuống, giằng co hai ngày hai đêm, là chú tự mình tìm chịu tội?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cô bé Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên, giống như một con báo nhỏ, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, thẳng thắn đáp lời !
Vẻ mặt của Hàn Văn Hạo đơ ra, nhớ Trần lão đã nói một câu: mọi việc đừng quá ngoan độc, làm việc gì phải suy nghĩ một chút, để tránh báo ứng! Câu phía sau hắn tự thêm vào !