"Tình yêu sét đánh" Trung tâm studio !
Đạo diễn ngồi trong studio, nhìn màn hình trong phòng thu, kêu to: "OK! ! ONE, TWO, THREE! Bắt đầu!"
Hiện trường, khán giả lập tức làm theo hành động của trợ lý, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, người chủ trì cầm Microphone nhìn ống kính nói: "Đối với tình yêu, chúng ta luôn bị cuốn hút, phương thức biểu đạt tình yêu có rất nhiều loại, có chủ động nói ra, có bị động chờ đợi, nhưng bất kể là loại phương thức nào, thì cuối cùng chúng ta vẫn luôn khát vọng có được tình yêu. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa tán gẫu với đạo diễn và nhóm người trong phòng thu, liền đeo mắt kính lên, đi vào trung tâm studio, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cẩn Nhu mặc váy công sở màu vàng, chải tóc về bên trái, trang điểm nhẹ nhàng, ngồi ở trên ghế khách mời, nhận trả lời phỏng vấn . . . . . .
"Cẩn Nhu. . . . . ." Người chủ trì mỉm cười, sau khi hỏi xong nam khách mời, liền hỏi cô: "Nếu cô yêu một người, cô chủ động tấn công hay ngồi một chỗ chờ đợi?"
Hạ Tuyết ôm vai đứng gần ống kính chiếu lên người của Cẩn Nhu, sau đó bước chân tao nhã, chậm rãi đi tới khán phòng, ngồi ở nhất vị trí đầu, vẫn ôm vai nhìn lên khán đài xem Cẩn Nhu trả lời thế nào. . . . . .
Lúc Cẩn Nhu vừa muốn trả lời, cô đột nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết dưới khán đài đang lạnh lùng nhìn mình, mặc dù đeo mắt kính, nhưng dường như vẫn lộ ra một đôi mắt lạnh lùng đáng sợ, cô chớp mắt, nhìn thẳng Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tôi sẽ chủ động tấn công !"
Nét mặt của Hạ Tuyết thâm thúy nhìn Cẩn Nhu trên khán đài, cười lạnh . . . . .
"Trông cô dịu dàng và sống nội tâm, không giống như người sẽ chủ động tấn công ......" Người chủ trì mỉm cười nói.
Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết dưới khán đài, khẽ nhíu mày, cười nói: "Chúng ta mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu ! Tôi cũng khát vọng hạnh phúc, cho nên tôi sẽ vì tình yêu mà bất chấp tất cả !"
Hạ Tuyết đột nhiên tháo mắt kính của mình, lộ ra đôi tròng mắt xinh đẹp, lạnh lùng nhìn cô, không có cái gì gọi là xúc động tức giận, chỉ lạnh lùng hơn nhìn cô, giống như không cảm giác được cô mang theo bất kỳ tâm tình gì, Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết như thế, cô ta sớm đã có chuẩn bị, thừa dịp ống kính cắt, cô ta cầm lên một chai nước suối của thương hiệu tài trợ, vừa nhìn cô, vừa uống một hớp!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu, ngón tay búng một cái !
Tổng giám lập tức đưa đến cho Hạ Tuyết một ly rượu đỏ năm 90, Hạ Tuyết vừa nhìn Cẩn Nhu, vừa nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, rồi đưa rượu đỏ đặt vào trong tay Tổng giám, trên mặt kéo ra nụ cười có chút kiêu ngạo, cô cảm giác Cẩn Nhu đã quên chính mình cũng là một diễn viên, mà còn là một diễn viên chuyên nghiệp . . . . . .
Tiết mục chính thức bắt đầu, trung tâm studio đã chuẩn bị một vài người tham gia tiết mục tình yêu sét đánh, khách mời vui vẻ bình luận, chỉ có Cẩn Nhu thỉnh thoảng tham gia trò chuyện, nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn còn đang nhìn mình thật sâu, cô ta có chút không yên, ánh mắt đảo quanh, miễn cưỡng nở nụ cười cùng mọi người tán gẫu, nhưng vẻ mặt cô ta rất không tự nhiên, làm cho đạo diễn và Nhóm phòng thu vô cùng bất mãn, hắn tức giận ném Microphone, đè xuống băng tần truyền đến tai Cẩn Nhu, la hét: "Nếu cô không muốn ghi hình thì cô cút cho tôi ! ! Đừng ở chỗ này làm lão tử phiền toái! Tiết mục vui vẻ như vậy, mà cô giống như trong nhà có người chết !"
Cẩn Nhu đột nhiên vui vẻ, cười tươi, thấy trên khán đài một đôi tình lữ ghép thành đôi thành công, nói muốn dùng vòng nhẫn cưới trói buộc cả đời của cô ấy, Cẩn Nhu không nhịn được che miệng cười, nhà cô ta thật ra có người chết, mẹ kế lòng dạ hiểm độc, mắc phải chứng bệnh nan y đã chết rồi, trong nhà phá sản, hai đứa em gái bị phát điên phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, thật ra hôm nay cô ta rất vui vẻ, cô vẫn mỉm cười . . . . . .
Hạ Tuyết vẫn ngồi ở dưới khán đài bình tĩnh nhìn cô ta, cho đến khi tiết mục tạm ngưng, nghỉ ngơi 30 phút, Cẩn Nhu lập tức đứng lên, đi tới phòng hóa trang . . . . . .
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn cô ta, sau đó cũng lạnh lùng đứng dậy, bước chân giống như một nữ vương, chậm rãi đi vào phòng hóa trang phía sau khán đài, tất cả nhân viên nghiệp vụ nhận ra cô là Hạ Tuyết, đều xôn xao cảm thán, nhưng Hạ Tuyết không để ý đến bầu không khí xung quanh, mà nhẹ nhàng đi vào phòng hóa trang, thấy có một vài người khách mời đang ở đây đùa cợt, lúc các cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tuyết, giật nảy mình, có chút kỳ quái sững sờ, lại thấy Tổng giám nhìn bọ họ nháy mắt, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài, để lại Hạ Tuyết và Cẩn Nhu đang trang điểm lại . . . . . .
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi về phía Cẩn Nhu, sau đó đứng phía sau của cô ta, nhìn Cẩn Nhu trong kính đang bình tĩnh trang điểm lại, cô đột nhiên cười, nói: "Thật là ngạc nhiên, thấy bạn tốt mình còn sống, tại sao lại bình tĩnh được như vậy chứ ? Tôi còn nhớ lúc trước cô gọi điện thoại cho tôi, không phải là còn nhớ tới tôi sao?"
Cẩn Nhu vẫn cầm bông phấn trang điểm lại, mặt lạnh nói: "Không phải cô còn sống sao? Cô còn sống, tôi có gì mà không bình tĩnh ? Nếu như cô chết, ngược lại tôi có thể vì cô chảy hai giọt nước mắt . . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên cười, sắc mặt từ từ sa sầm, nhìn Cẩn Nhu vẫn trang điểm lại, cô mỉm cười nói: "Má trái trang điểm còn mỏng hơn má phải một chút, cô không hiểu trang điểm rồi, trên mặt cô, phấn phải bôi dày một chút, như vậy người khác mới nhìn ra diện mạo thật của cô, như vậy cô mới có thể trở nên thành thạo điêu luyện trong giới giải trí . . . . . ."
Cẩn Nhu làm theo lời của Hạ Tuyết, dặm thêm phấn vào má trái, vừa dặm, vừa nói: "Cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi cũng quên mất, cô không cần trang điểm, trời sinh cô đẹp tự nhiên, cũng không cần hóa trang!"
"Ơ? Hôm nay nói chuyện rất khách khí vậy ? Chương trình này tỷ lệ phát sóng không cao, uống nước suối giá rẻ, người cũng có vẻ cúi thấp và khiêm nhường?" Hạ Tuyết đột nhiên cười nhìn cô ta, nói.
Cẩn Nhu ngừng tay một chút, liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tuyết trong kính, cô ta đột nhiên cười, nói: "Xem ra ngã xuống núi, cô không chết, cũng học được mấy phần bản lãnh của Hàn Tổng Tài chúng ta, lúc nhìn người, cũng có một chút khí phách rồi, nếu cô vẫn tốt như vậy ? Mà không phải hóa trang thành người thiện lương đáng thương, bị đàn ông cưỡi qua, mới lộ ra bộ mặt thật của cô !"
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, cười đến toàn thân run rẩy nói: "Tôi và đàn ông của tôi xảy ra chuyện gì, không tới phiên cô trông nôm! Nhưng cô thật kỳ quái, đàn ông của tôi, cô cũng muốn nhìn, tôi thật sự phát hiện cô vô cùng đáng thương . . . . . ."
"Hắn là đàn ông của cô sao?" Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết trong kính, hỏi.
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Cô cảm thấy thế nào? Xem như hắn không phải là đàn ông của tôi, cũng không tới phiên cô ! Cô nhìn lại chính mình đi, trang hóa phải dầy như vậy, giống như một tên hề ! Nếu như cô thật lòng yêu thích đàn ông của tôi, có thể lớn tiếng nói ra, có lẽ tôi còn có thể thưởng thức cô mấy phần, nhưng cô lại dùng thủ đoạn đến gần tôi, lợi dụng bản tính hiền lành của tôi để tới gần Daniel! Cô cho tất cả mọi người là đứa ngốc sao ? Cô xem chính mình tự biên tự diễn ra một tiết mục ghê tởm, tự cho mình có thể đóng vai nữ chính xuất sắc nhất? Hừ! !"
Vẻ mặt của Cẩn Nhu co quắp mấy phần, rốt cuộc để hộp phấn xuống, đứng lên, trực diện nhìn Hạ Tuyết nhướng mày, nói: "Tôi thích Daniel! Tôi chỉ muốn muốn theo đuổi hắn! Tôi có lỗi sao? Tình yêu chính là một cuộc chiếm đoạt, người nào thắng người đó có hạnh phúc ! ! Tôi cũng không tin có báo ứng và vòng tròn nhân quả! Trên thế giới này, người xấu rất nhiều, cuối cùng nhận báo ứng được bao nhiêu ? Hôm nay tôi không có được Daniel, tôi cũng không thua! Tối thiểu trong thế giới ái tình, tôi là kẻ chủ động! Cô thì sao? Cô là con rùa đen rút đầu! ! Đối mặt với tình yêu, cô co rút thành một cục! Đung đưa trái phải, do dự! Ở giữa mấy người đàn ông, rất ghê tởm ! !"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, đưa hai tay, vỗ tay tán thưởng lời nói của cô ta . . . . . "Ôi chao, ở trong cuộc chiến tình yêu, khó có được người hao tốn tâm tư lớn như vậy, vì tôi an bài, tháo gỡ lo âu, giúp tôi dọn dẹp một số người trong thế giới của tôi, sau đó cho tôi tìm được tình yêu chân chính, cô thật là khó được a! Ở trong thế giới tình yêu của tôi, tôi may mắn, tôi có thể lựa chọn và bị lựa chọn, nhưng cô thì sao? Cô là một kẻ đáng thương, cô không có được lựa chọn, nên cô chỉ có thể cướp đoạt! !"
Cẩn Nhu mặt lạnh nhìn Hạ Tuyết cười nói: "Tôi không cần phải tranh giành với cô ! ! Bởi vì cô cũng không nhất định có thể có được !"
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, nói: "Tôi mặc kệ hôm nay hay tương lai, có lẻ loi một mình hay không ! Nhưng Hạ Tuyết tôi vĩnh viễn sẽ không cho Cẩn Nhu thêm một chút cơ hội đến gần và thương hại tôi ! ! Tốt nhất cô phải cách xa tôi ra, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ! ! Lần này tôi không chết, “Trà Hoa Nữ” không đến tay cô rồi ! Muốn đấu với tôi sao ? Tốt nhất phải xem xét lại năng lực của mình chứ? Có tôi ở đây, cô vĩnh viễn chỉ có thể là vai phụ ! !"
Cẩn Nhu nhìn thẳng Hạ Tuyết, cao giọng nói: "Không có ai có thể vĩnh viễn là nhân vật chính ! Trong vòng tròn này, cô muốn làm nhân vật chính, trừ phi bây giờ cô mang theo vai chính của mình đi tìm chết! !"
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Cẩn Nhu, cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy thì xem ai sống được lâu! Tôi hi vọng cô sống lâu trăm tuổi, chừa chút thời gian điều tra, xe thể thao của tôi bị người ta động tay động chân, có phải có liên quan tới cô hay không ! ! Nếu mà đúng như vậy, đại khái cô cũng không có bao nhiêu thời gian để sống. . . . . . Cho nên trong khoảng thời gian này, xin cô nhất định phải chăm sóc mình cho tốt ! !"
Cẩn Nhu thoải mái cười cười, nói: "Trong cuộc đời, có cô làm bạn bè và đối thủ thật vô cùng sảng khoái! ! Cô thể từ từ điều tra, nhưng trong “Trà Hoa Nữ”, cô sẽ bị tôi bạt tai, thì làm thế nào bây giờ ?"
Hạ Tuyết tiến tới gần mặt của Cẩn Nhu, cắn răng nói: "Vậy cô hung hăng tát, tôi hung hăng đau, cô làm tốt vai phụ, tôi làm xong vai chính ! !"
Cẩn Nhu tức giận đến cả người phát run nhìn cô!
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu chằm chằm, nói: "Ngày đó chúng ta ở trên khán đài, dưới khán đài, lúc cô uống rượu đỏ, cùng tôi nhìn nhau ! Bây giờ cô . . . . . . Không có tư cách! !" Cô nói vừa xong, liền ngẩng mặt, xoay người, tao nhã đi ra khỏi phòng hóa trang! !
Cẩn Nhu tức giận đưa ra hai tay, quét chai lọ trên bàn trang điểm, kêu to: "Hạ Tuyết! ! Cô chờ đó cho tôi ! !"