"Cô tức giận làm gì? Cô thật làm tôi quá thất vọng. . . . . ." Một giọng nói lạnh lùng từ bên trong phòng hóa trang trong truyền ra.
Cẩn Nhu lập tức quay đầu lại, thấy Trầm Ngọc Lộ mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen rộng rãi, cổ áo mở ra, lộ ra hai bầu ngực, hấp dẫn xinh đẹp đi ra ngoài, nhìn Cẩn Nhu nói: "Cô làm việc ngu ngốc như vậy, làm sao làm chuyện lớn ?"
"Cô ta tới tìm tôi rồi ! Không tin tôi! Hơn nữa từng bước bức bách, tôi có thể làm thế nào?" Cẩn Nhu nhìn cô nói.
Trầm Ngọc Lộ hừ một tiếng, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Thật sao? Cô ta tới tìm cô thì sao? Không tin cô, thì thế sao ? Từng bước bức bách thì sao? Từng bước kinh động thì sao ? Không phải lúc nảy cô bại lộ mình, nên cô muốn giả bộ ngu, mặc kệ cô ta nói gì, làm cái gì, cô đều phải giả bộ ngu, cô ta mới không thể nhìn ra ý đồ của cô, nhưng bây giờ thì sao ? Cô dựa vào cái gì muốn đấu với cô ta ! ? Bây giờ cô không đấu lại, nếu không có chúng tôi, cô cũng chỉ là Cẩn Nhu tầm thường, cô chẳng có cái gì cả! Cô đấu cái gì? Cô làm mọi thứ, cũng không có sơ hở, cô sợ cái gì à? Bọn họ cũng chỉ suy đoán là cô thôi ? Mặc kệ là Daniel hay là Hàn Văn Hạo, cũng chỉ là suy đoán, cô vội cái gì ?" Trầm Ngọc Lộ nhìn cô nói.
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe lên, có chút căng thẳng hỏi cô: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười nhìn cô ta, thở dài nói: "Còn có thể làm sao? Đón đầu đánh thẳng ! ! Kéo cô ta ra đấu dưới ánh mặt trời! ! Đấu kỹ thuật diễn xuất ! Đấu xem người nào sống lâu trong cái vòng này ! ! Nếu cô thật muốn sống tạm bợ, thì chính cô xé nát mặt mình, một ngày nào đó, cô đoạt giải, giống như một diễn viên cấp ba vậy, cầm quần áo, từng cái, từng cái mặc lại !"
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe sáng, nhìn Trầm Ngọc Lộ nói: "Lúc nảy cô ta nhắc tới chuyện xe thể thao . . . . . . Có thể điều tra ra, có quan hệ tới tôi hay không ?"
"Nhất định sẽ hoài nghi cô! Bởi vì quá trùng hợp !" Trầm Ngọc Lộ nhìn cô, khẽ mỉm cười nói.
Trong lòng của Cẩn Nhu run lên, liền hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Trầm Ngọc Lộ cầm bông phấn thấp kém của Cẩn Nhu trên bàn trang điểm, nắm chặt ở trong tay, liếc mắt cười nói: "Những người đó vĩnh viễn không có cơ hội lên tiếng!"
*****
"Chết?" Hàn Văn Hạo từ trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Hi Thần, còn có hai người Hứa Mặc và Nhậm Phong, bình tĩnh hỏi: "Chết thế nào?"
"Hai phóng viên này đến quán lẩu ăn lẩu, sau đó cùng một người đàn ông nói qua nói lại, liền xảy ra tranh chấp, không bao lâu, lúc bọn họ vẫn tiếp tục ăn lẩu, đột nhiên bị tiêu chảy, cứ như vậy chết đi! Bệnh viện vừa đưa ra bản xét nghiệm, nói bên trong lẩu có chất độc Đoạn Trường Thảo, chính là người đàn ông tranh chấp nổi lên độc ác, đem bỏ vào ! Cục cảnh sát vừa mới tra xét!" Nhậm Phong lập tức nói!
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn Nhậm Phong nói: "Cái chết này cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi?"
Hứa Mặc nghe, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy ! Rất trùng hợp ! Thế nhưng từ nguyên nhân dẫn đến kết quả, không một chút sơ hở, người đàn ông bỏ Đoạn Trường Thảo cũng chỉ thuận tay hái phía sau nhà bếp của bà chủ! Bà chủ chính xác có trồng Đoạn Trường Thảo, nếu như nói sớm có ý đồ, cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Trong nhà Bà chủ vừa khéo có Đoạn Trường Thảo?"
Hàn Văn Hạo chớp mắt nhìn Hứa Mặc, chậm rãi nói: "Theo lời cậu nó, đây mới thật là trùng hợp?"
"Điểm này thật không nghĩ ra . . . . . ." Nhậm Phong đành phải nói.
Hàn Văn Hạo cười nhẹ cười, nói: "Không có sự trùng hợp, mà là quá trùng hợp ... ..."
Bọn Hứa Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Ý của ngài là. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhớ lại lúc hắn và Hạ Tuyết rơi vào vách núi, hắn bị gai độc đâm, Hạ Tuyết thông minh ở phụ cận tìm thuốc giải cho mình, sau mới biết là em trai dạy cho cô, Hàn Văn Hạo nhàn nhạt vừa nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra cùng Hạ Tuyết, vừa chậm rãi nói: "Nếu như trong nhà của cậu có trồng độc thảo, cậu không có thuốc giải sao ? Nếu cậu không cẩn thận bị trúng độc, làm sao không biết triệu chứng? Nhưng trong quá trình hai phóng viên này trúng độc, bà chủ quán lẩu không cứu, đây là vì sao ?"
Nhậm Phong chợt hiểu, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, nhìn chằm chằm nơi xa, bộc phát sát khí, lạnh lùng nói: "Nếu muốn làm không chê vào đâu được, hắn còn kém một chút, nếu muốn đấu với Hàn Văn Hạo tôi, tâm tư hắn phải cẩn mật một chút! Lập tức điều tra bà chủ quán lẩu, trong chuyện này, bà ta bị đe dọa hay có phần tham gia! Xuất động nhân thủ, đánh đòn phủ đầu, đem người nhà của bà ta chiêu đãi một chút, tra hỏi lại, khẳng định sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
"Vâng !" Hứa Mặc và Nhậm Phong lập tức cúi đầu lên tiếng!
"Vậy. . . . . ." Hi Thần ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Cẩn Nhu làm thế nào? Trước mắt tôi không có cách nào biết, rốt cuộc cô ta có quan hệ với những người này hay không, có muốn mời cô ta tới hỏi một chút hay không ?"
Hàn Văn Hạo rất quen thuộc cá tính của Hạ Tuyết, nói ngay: "Để đó ! Trước tiên không nên động đến cô ta! Phái người theo dõi cô ta 24/24 h cho tôi! Còn nữa, cẩn thận đề phòng cô ta gây bất lợi với Hạ Tuyết !"
Hi Thần lập tức gật đầu.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo hỏi: "Rốt cuộc là ai dám khiêu khích chúng ta như vậy?"
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế da, xoay người, nhìn cơn mưa lạnh rơi bên ngoài cửa sổ, hắn lạnh lùng nói: "Trên thế giới này, mỗi một động loại vật, không có khả năng ẩn nấp cả đời trong nước, trừ phi hắn và tôi không phải là đồng loại, nếu hắn và tôi là đồng loại, hắn chưa chết, hắn sẽ phải trồi lên! Hừ! ngược lại tôi muốn xem, hắn còn dám động tay động chân với người nào nữa !"
"Hắn sẽ không gây bất lợi với Hạ tiểu thư chứ?" Hứa Mặc và Nhậm Phong lại nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, trên mặt lộ ra tàn nhẫn, nhanh chóng nói: "Hắn động đến Hạ Tuyết, nhất định là bởi vì biết Hạ Tuyết quan trọng đối với tôi! Hắn là người ở bên cạnh tôi !"
Lời này vừa nói ra, mọi người sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Không thể nào! Mỗi người chúng ta, ai cũng đối với Hàn tiên sinh trung thành và tận tâm, tại sao lại là người bên cạnh ngài ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn mưa bụi mịt mù ngoài cửa sổ, nói: "Là người bên cạnh tôi, tôi cũng không để vào mắt . . . . . . Nhưng hắn lựa chọn sai lầm rồi, hắn không nên làm đối thủ của tôi, không một ai có thể làm đối thủ của tôi!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhậm Phong nhìn Hàn Văn Hạo một cái, nói: "Vào đi . . . . . ."
Tả An Na mỉm cười đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tổng Tài, lúc nảy thư ký Tổng Tài Toàn Cầu tự mình gọi điện thoại tới đây nói, tám giờ tối nay ở khách sạn Castleton của chúng ta, tổ chức dạ tiệc nhỏ, ăn mừng Tổng Thống phu nhân về nước, muốn mời ngài và thiếu phu nhân tham gia. . . . . ."
Hàn Văn Hạo im lặng nghe, sau đó chậm rãi nói: "Không ...... Tôi có một đối thủ ......"
Mọi người cùng nhau nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhìn chằm chằm cơn mưa phùn ngoài cửa sổ, trầm mặc.