Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 386: Chương 386: Mong muốn




Đêm!

Đêm mưa!

Cơn mưa lạnh lẽo phất phơ, xạc xào rơi xuống! Cuối mùa thu, có chút lạnh, mưa đến, không khí càng thêm lạnh lẽo.

Chiếc xe Ferrari đỏ thẫm lướt đi trong đêm mưa, giống như tia chớp, xẹt qua bầu trời!

Hạ Tuyết nắm chặt tay lái, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, nước mắt tràn ra trong hốc mắt, nhớ lại cuộc đối thoại tàn nhẫn với Cẩn Nhu lúc nảy, cô khổ sở cười một tiếng, nước mắt chảy xuống gương mặt trắng mịn, đôi môi nhỏ có chút run rẩy, đầu ngón tay lạnh run, đạp chân ga xông về phía trước, một tay khẽ tựa vào bên cửa xe, một tay lái xe, nhìn xe chạy như bay về phía trước, lại nhớ tới Cẩn Nhu sau khi trở mặt lạnh lẽo và tàn nhẫn, từng giọt nước mắt trong suốt của cô lăn xuống. . . . . .

Lúc này điện thoại vang lên.

Hạ Tuyết rút khăn giấy, lau khô nước mắt, hít mũi một cái, nhấn nút điện thoại hands-free bên trong xe, ứng: "Alô ! Ai đó ?"

Giọng nói vui vẻ của Isha truyền đến nói: "Tối nay, mẹ chồng tương lai của cô mở mộtbữa tiệc nho nhỏ, tám giờ bắt đầu, bây giờ là 7 giờ 20 phút, dạ phục đã chuẩn bị xong ở trong tiệm trang phục "Kim phu nhân", là của mẹ chồng tương lai cô tự mình chọn lựa cho cô ! Nhanh đi thử đồ, sau đó đến đây đi! Chồng chưa cưới của cô đang rất nhớ cô đấy !"

Hạ Tuyết nhớ tới câu nói của Cẩn Nhu: Hôm nay tôi không có được Daniel, tôi cũng không tính là thua! Tối thiểu trong thế giới ái tình, tôi là kẻ chủ động ! Cô thì sao? Cô là con rùa đen rút đầu! ! Đối mặt với tình yêu, cô co rút thành một cục! Đung đưa trái phải, do dự! Ở giữa mấy người đàn ông, rất ghê tởm ! Ánh mắt cô lóe lên, hỏi Isha: "Isha! Trong thế giới ái tình, tôi là con rùa đen rút đầu phải không ?"

Isha mỉm cười hỏi: "Tại sao nói như vậy ?"

"Ngươi trước trả lời ta" Hạ Tuyết hỏi.

"Phải xem đối mặt với tình yêu thế nào, lựa chọn thế nào! Đôi khi tôi cảm thấy dũng cảm cũng không nhất định có được tình yêu, bởi vì cuộc đời làm sao có thể quá chủ động ? Chúng ta có rất nhiều ràng buộc, giống như tôi, không phải vừa mới thất tình sao ? William nói không chịu nổi công việc của tôi, muốn chia tay với tôi, rõ ràng hắn muốn tôi phải lựa chọn, nhưng tại sao hắn không hiểu, tôi rất yêu quý công việc của tôi? Tại sao muốn tôi lựa chọn? Người chân chính yêu chúng ta, sẽ không để cho chúng ta lựa chọn, mà tôn trọng sự lựa chọn của chúng ta! Cho nên nói, trong thế giới ái tình, không có cái gì gọi là con rùa đen rút đầu, nhiều nhất chính là yêu có đủ sâu hay không mà thôi!" Isha nói.

Hạ Tuyết nghĩ những lời này, nghĩ đến Daniel, hắn vẫn luôn đang chờ cô lựa chọn, cũng không ép buộc mình, chỉ đứng xa xa nhìn mình, dịu dàng thương yêu mỉm cười, trong lòng của cô bị đau nhói, nước mắt lăn xuốn , nghẹn ngào khổ sở nói: "Tôi thật sự đáng chết!"

"Bảo bối. . . . . . Chuyện gì vậy ?" Isha hỏi.

Hạ Tuyết rơi lệ nói: "Rốt cuộc tôi yêu ai ? Tôi nên yêu ai ? Tôi cũng không biết, tôi không rõ ràng lắm, không phải tôi rất đau xót sao? Tôi bi ai gấp trăm lần so với Cẩn Nhu! Cô ấy nói đúng, ở trong thế giới tình yêu, tôi sớm đã thua, tôi làm cho nhiều người đau khổ như vậy, chẳng lẽ tôi không đáng chết sao ?"

Isha nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, mới nói với Hạ Tuyết: "Tình yêu là thứ rất kỳ diệu, chỗ kỳ diệu nhất chính là, mặc kệ người nào lựa chọn người nào ở chung một chỗ, cả hai đều không sai, bởi vì không phải chúng ta lựa chọn tình yêu, mà là tình yêu đã chọn chúng ta, cho nên chúng ta rất bị động. . . . . . Bây giờ cô không lựa chọn được là vì cô không dám lựa chọn, cũng không phải không biết mình yêu ai, chi bằng vứt bỏ tất cả, đi hỏi trái tim của mình, yêu ai ?"

Hạ Tuyết khóc nói: "Tôi biết được tôi yêu ai, vậy tôi có thể cùng với hắn sao?"

"Có lẽ không thể. . . . . . Nhưng ít ra mình phải dũng cảm đối diện trái tim của mình . . . . . . Không đúng sao?" Isha cười khổ nói: "Nếu cô còn sống, cô cũng không biết mình yêu ai ? Không dám liếc mắt nhìn người cô yêu, không nhìn thẳng lòng mình, đó không phải là rất đau xót sao ? Ví như. . . . . . Tôi lấy một thí dụ. . . . . . Tôi chỉ lấy một thí dụ. . . . . . Ví như cô yêu Hàn Tổng Tài, nhưng các người không thể ở cùng nhau, nhưng ít ra ở trong lòng của mình, lớn mật nói, Hàn Văn Hạo, tôi yêu anh . . . . . . Sau đó sẽ xoay người rời đi, như vậy cô không phải là con rùa đen rúc đầu, như vậy. . . . . . cô có thể thản nhiên đi con đường của mình rồi. . . . . . Giống như lúc ấy cô yêu Bác sĩ Hàn, sau khi khóc lớn một trận với tôi, không phải đã buông tha rồi sao ? Chỉ có thẳng thắn nói yêu, mới có thể nói lời tạm biệt. . . . . . Nếu như cô không thẳng thắn được, thậm chí cô không có cơ hội để nói lời tạm biệt . . . . . ."

Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Như vậy ……. Buông tha được sao?"

" . . . . . . . . ." Isha dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Cho nên tôi nói, tình yêu có thể chủ động thì cứ chủ động a. . . . . ."

Hạ Tuyết cắn chặt môi, mặc cho nước mắt rơi trên bờ môi.

Tia chớp đỏ thẫm vạch ngang bầu trời.

Hàn Văn Kiệt mặc âu phục màu đen, đứng trước cửa sổ sát đất trong tiệm trang phục “Kim phu nhân”, nhìn cơn mưa mờ mịt ngoài cửa sổ, lâm vào trầm mặc thật sâu.

"Văn Kiệt. . . . . . anh xem em có xinh đẹp không. . . . . ." Mộng Hàm mặc chiếc váy dài chiffon màu hồng, lần đầu tiên buộc tóc cao, chải búi tóc đơn giản, mang bộ trang sức trân châu do Trang Minh Nguyệt chuẩn bị cho cô, mỉm cười đi ra, lại thấy Hàn Văn Kiệt đứng một mình trước cửa sổ sát đất, im lặng nhìn thế giới ngập nước ngoài cửa sổ, nét mặt cô tái nhợt, lồng ngực phập phồng lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, gọi nhỏ: "Văn Kiệt. . . . . . em đã thay váy xong rồi, anh xem em có xinh đẹp không?"

Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Mộng Hàm nhìn bóng lưng cô đơn của chồng chưa cưới, trong lòng của cô đau nhói, hốc mắt đỏ lên, bất đắc dĩ, nghẹn ngào gọi nhỏ: "Văn Kiệt? Em. . . . . . em đã thay xong váy rồi. . . . . ."

Lúc này, Hàn Văn Kiệt mới bừng tỉnh, lập tức mỉm cười xoay người lại, nhìn thấy vợ chưa cưới của mình đã thay xong chiếc váy màu hồng, giống như hoa sen xuất hiện trước mặt của mình, hắn hài lòng đi tới, nắm nhẹ hai cánh tay của vợ chưa cưới, xoay cô một vòng, mới mỉm cười gật đầu nói: "Ừm! Rất đẹp!"

Mộng Hàm thấy Hàn Văn Kiệt mỉm cười với mình, cô nhẹ nhõm cười một tiếng, sau đó nhìn hắn nói: "Em đã thay hết ba bộ váy rồi, em thích nhất bộ này! Em thích màu hồng đơn giản . . . . . ."

"Màu hồng tuyệt không đơn giản. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nắm nhẹ tay vợ chưa cưới, đặt lên môi mình khẽ hôn, dịu dàng cười nói: "Màu hồng là khiêm tốn, sang trọng, người có thể xứng với loại màu sắc này, chỉ có em . . . . . ."

Mộng Hàm hài lòng cười, hai mắt rưng rưng.

Hàn Văn Kiệt cũng nắm tay của cô, cúi đầu cười, lại nhìn thấy ba vết cắt cổ nơi tay của cô, ánh mắt hắn thoáng qua một chút đau lòng, Mộng Hàm lập tức rút tay lại, giấu sau lưng, lo lắng nhìn hắn, cô không muốn nhớ lại những chuyện này. . . . . .

Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của vợ chưa cưới, hắn lập tức khích lệ cô, cười cười nói: "Hôm nay em rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp . . . . . . Còn phải chọn đồ trang sức sao?"

"Ừm!" Trong lúc này, Mộng Hàm muốn tránh né Hàn Văn Kiệt, cô nói: "Em lên lầu chọn kim cương. . . . . . anh chờ em một chút . . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười gật đầu.

Mộng Hàm lập tức kéo váy dài, đi lên lầu!

Hàn Văn Kiệt đứng ở dưới bậc thang, nhìn bóng dáng vội vã của vợ, hắn đau lòng cười một tiếng, nói: "Đừng đi nhanh như vậy, hấp ta hấp tấp . . . . ."

"Ai hấp ta hấp tấp vậy ?" Một nói mềm mại từ phía sau truyền đến.

Hàn Văn Kiệt lập tức xoay người, lại nhìn thấy Hạ Tuyết mỉm cười, đội mưa nhỏ đi vào trong tiệm trang phục, nhân viên nghiệp vụ lập tức đi lấy khăn lông trắng, Hàn Văn Kiệt cũng trách móc đi về phía cô, nói: "Tại sao lại dầm mưa đi vào?"

"Mưa nhỏ mà ?" Hạ Tuyết sảng khoái cười nói.

Hàn Văn Kiệt nhìn cô chăm chú, nhìn tóc trên trán cô ướt đẫm, liền vươn tay vén nhẹ sợi tóc trên trán cô, nói: "Sau này đừng dầm mưa, nếu không, tôi dạy cho cô bắt mạch đi, cô luôn không chăm sóc tốt cho mình, giống như Hi Văn nói, không để cho người ta yên tâm".

"Ôi chao! Anh học theo nó làm gì?" Hạ Tuyết nhận lấy khăn lông do nhân viên nghiệp vụ đưa tới, lau mặt và tóc của mình, vừa lau vừa nhìn Hàn Văn Kiệt mỉm cười hỏi: "Tôi đoán không sai, anh đến cùng Mộng Hàm tiểu thư phải không ?"

"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Kiệt nhìn cô nhàn nhạt đáp lời, hai tròng mắt dịu dàng vây lấy cô.

Hạ Tuyết cũng nhìn Hàn Văn Kiệt dịu dàng cười nói: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ nhìn kỹ cô, nói: "Cô khóc?"

Hạ Tuyết vừa lau nước mưa, ánh mắt tối sầm lại. . . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn cô trầm mặc, không hỏi nữa, chỉ nhìn Hạ Tuyết lau nước mưa trên mặt, lau lung tung, hắn cầm lấy khăn lông, lau nước mưa từ má trái đến cổ . . . . . .

Hạ Tuyết vội vàng cầm khăn lông, cười nói: "Không cần, để tôi tự lau . . . . ."

Hàn Văn Kiệt nắm nhẹ tay của cô, vuốt nhẹ ngón tay mềm mại của cô, dịu dàng lau nước mưa cho cô, lau sạch sẽ rồi, mới nhìn khuôn mặt ửng đỏ mê người của cô một chút, đưa khăn lông cho cô, nói: "Chăm sóc mình cho tốt . . . . . ."

Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. . . . . .

"Hoan nghênh quang lâm. . . . . ." Ngoài cửa có người đi tới, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Văn Hạo đã đứng trước cửa kiếng, nhìn hai người bọn họ . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.