“Loại phụ nữ như cô không xứng được yêu thương! Một chút cũng không!”
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng không một chút lưu luyến nhìn lại. Quả thực
vừa rồi, Thế Minh anh có chút không kiểm soát được bản thân mình mà rơi
vào trầm luân. Nụ hôn của cô ngọt ngào, vụng về làm miệng lưỡi anh khô
khốc, một bộ phận nào đó trong cơ thể đã rục rịch phản ứng (*khụ khụ*
viết như vậy đừng ai kêu ta là sắc nữ đó). Nhưng khi nhìn đến vụ tai nạn kinh người năm đó, nỗi uất hận trong lòng anh ngày càng mãnh liệt khiến anh không cách nào có thể tiếp tục. Nó như liều thuốc chống say nhắc
nhở anh, tuyệt đối không thể đụng vào người phụ nữ dơ bẩn đó.
Nếu như Thiên Thiên là người đầu tiên đến với anh, có lẽ anh đã yêu cô
không lối thoát. Cho dù cô độc ác, lẳng lơ nhưng anh vẫn sẽ một mực cưng chiều, sủng nịnh mà bao che, dung túng cô một cách không điều kiện.
Nhưng đó chỉ là “nếu như”, trong cuộc sống của anh không bao giờ tồn tại hai chữ vô nghĩa này. Người con gái anh yêu, không bao giờ có thể là
cô, vì người mang lại cho anh hạnh phúc không còn tồn tại trên đời, mà
trái tim anh cũng không còn ấm áp như xưa để tiếp nhận một tình cảm mới. Hơn nữa, cô còn là... hừ, anh, sẽ không bao giờ yêu người mà anh hận
nhất đời!
Thiên Thiên nhìn theo bóng dáng anh, đôi mắt thẫn thờ.
Tại sao cô lại không xứng đáng để được yêu thương? Tại sao mỗi khi nhìn
thấy cô, anh lại thấy thật kinh tởm? Cô biết anh hận cô, rất hận
nhưng... tại sao? Mọi chuyện rốt cuộc là từ đâu mà ra? Người trong cuộc
như cô, một chút cũng không hề hay biết!
Đầu Thiên Thiên hiện tại là một mớ rối rắm không cách nào gỡ ra. Cô quyến luyến nhìn theo anh
cho đến khi bóng dáng cô đơn ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Khoác lấy
chiếc áo lụa mỏng lên người, Thiên Thiên đi dạo vòng quanh ngôi biệt
thự, bàn chân vô thức bước tới một vườn hoa bồ công anh tuyệt đẹp. Cô
kinh ngạc không thôi. Thật không ngờ, tại nơi sang trọng như vậy lại
xuất hiện loài cỏ dại mỏng manh này.
“Thiên Thiên, chị đang làm gì ở đây? Cẩn thận kẻo làm rụng những cánh hoa.”
Bảo Khánh đứng cách đó không xa, nhắc nhở chị. Nhìn thằng bé lúc này như
một lão nông thực thụ: quần áo lấm lem, mồ hôi nhễ nhại, trên tay còn bê nguyên một chậu hoa màu tím, nhưng cô không biết tên của nó.
Bảo Khánh a Bảo Khánh, có một nơi lí tưởng như vậy mà dám giấu chị! Thật xấu xa!
Dường như đọc thấu được suy nghĩ trong lòng cô, Bảo Khánh cất giọng buồn buồn hồi tưởng:
“Đây là loài hoa mà mẹ tôi thích nhất!”
Thiên Thiên giật mình. Mẹ cậu? Thằng nhóc này chưa bao giờ nhắc đến mẹ cậu trước mặt cô. Vậy sao bây giờ lại...
Đặt chậu hoa trong tay xuống, cậu kéo tay cô lại gần chiếc đu, ngồi xuống, hốc mắt bỗng đỏ hoe:
“Trước đây, tôi một nhà ba người đã từng sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi được hưởng tất cả những ấm áp từ cả cha và mẹ. Có điều, thương trường như
chiến trường, và kẻ thù của ba nhiều vô số, cuối cùng mẹ tôi bị hãm hại
dẫn đến cái chết thảm khốc. Vụ tai nạn xe năm đó, tôi vẫn nhớ rõ như in
trong đầu. Nó, đã cướp mẹ tôi đi!”
Bảo Khánh ngập ngừng nói tiếp:
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ, đến bây giờ là tròn 3 năm rồi. Vườn hoa bồ công anh này là do chính tay ba tôi chăm sóc để thể hiện tình yêu dành cho
mẹ. Mẹ tôi cực kì yêu thích loại hoa này. Chị biết vì sao không? Bồ công anh là một loài hoa rất đẹp, giản dị. Nó rất mỏng manh, chính mẹ tôi
cũng yếu đuối như vậy. Nhưng nó lại là loài hoa gieo mầm sống đi khắp
muôn nơi, không kiêu sa lộng lẫy như những loài hoa khác mà lại cuốn hút người nhìn. Đó chính là lí do vì sao ba tôi lại dành trọn trái tim mình để yêu mẹ. Vì thế nên, Thiên Thiên, mong chị sẽ giống mẹ tôi, một lần
nữa chinh phục được trái tim ba ba bằng chính bản thân của mình.”
Cậu không muốn ba ba quên mẹ, nhưng là không phải như bây giờ. Chỉ cần mẹ
chiếm một góc nhỏ nhoi trong trái tim của ba ba, vậy là đủ rồi.
Thiên Thiên nhìn Bảo Khánh đầy cảm động. Cô đâu có ngờ quá khứ của cậu lại
đau khổ đến vậy, cũng không ngờ thằng bé lại là người sống nội tâm như
thế. Vốn cứ ngỡ có tiền, có quyền là hạnh phúc, nhưng cô đã sai rồi,
tình cảm mới chính là thứ khiến người khác phải trân trọng.
Bảo
Khánh a, đừng buồn nữa, nhé! Chị nhất định không để em thất vọng. Chị... sẽ chinh phục được trái tim băng hàn của Thế Minh, cũng sẽ mang lại cho em mái ấm gia đình như xưa. Chị hứa!
“Bảo Khánh, vậy mẹ em đợt
trước thích ăn gì? Chị sẽ nấu một bữa thật ngon cho em thỏa sức ăn, được chứ? Nhưng chỉ lần này thôi đó, chị không có dễ tính như vậy suốt được
đâu. Vì thế nên, em á, đừng có mà ảo tưởng. Nghe chưa?”
Bảo Khánh nhìn vào đôi mắt không chứa bất kì một chút tạp chất nào của cô, trong
lòng thoải mái lên không ít. Cô, thực sự rất giống mẹ của cậu, không hề
toan tính mưu mô. Xã hội bây giờ còn mấy ai được như vậy? Ba ba a ba ba, chị ấy chính là một viên ngọc quý, vì thế, ba tuyệt đối không thể để
tuột mất đâu, nhé!
Thiên Thiên quả thực rất xinh đẹp. Cô ngồi
giữa một vườn hoa bồ công anh, tựa như thiên thần lạc vào vùng tiên
cảnh. Nụ cười của cô ngọt ngào, tỏa sáng như ánh mặt trời sưởi ấm vạn
vật, muôn cây. Lúc này đây, dường như chỉ có cô là tồn tại.
“Triệu Thiên Thiên”
Dương Thế Minh gằn lên từng tiếng, cực kì đáng sợ!
Còn chưa kịp định thần lại, Thiên Thiên đã bị một bàn tay hữu lực nắm lấy,
lôi đi thật mạnh. Bàn tay anh bóp chặt vào cổ tay cô. Đau đến nỗi tưởng
như xương sắp bị đánh gãy:
“Dương Thế Minh, mau thả ra. Anh đang làm tôi đau đó!”