“Dương Thế Minh, mau thả ra. Anh đang làm tôi đau đó!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Bảo Khánh không khỏi đau lòng. Ba ba sao lại về
lúc này cơ chứ? Không phải còn cuộc họp cực kì quan trọng sao?
“Ba! Mami cũng không phải là món hàng hóa, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy! Còn gì là người nữa? Mami chắc chắn sẽ rất đau!”
Dương Thế Minh hất cô ngã trên mặt đất. Từng viên sỏi, đá vô tâm cứ thế đâm
vào cơ thể nhỏ bé. Đau đến nghẹt thở. Nhưng trái tim cô lúc này còn đau
đớn gấp ngàn vạn lần.
Anh nắm chặt bàn tay, gân xanh hiện lên rõ
nét. Giọng anh băng lãnh, trầm như Diêm Vương nơi địa ngục không mang
theo một tia tình cảm nào.
“Dương Bảo Khánh! Con vừa mới nói gì?
Đây là nơi nào, con chắc chắn phải biết rõ hơn ai hết. Đưa người lạ vào
đây làm vấy bẩn nơi này là xúc phạm mẹ của con, hay cũng chính là mẹ con không thể yên giấc. Bảo Khánh, thực sự con muốn như vậy? Tốt sao?”
“Ba! Mami cũng không phải là người lạ! Đó là vợ ba! Đồng thời chị ấy cũng là mami của con. Dương thiếu phu nhân mà luôn bị chà đạp, vậy cần nó để
làm gì? Ba, người nên tôn trọng vợ mình một chút!”
“Bảo Khánh, ta nhớ là mình đã từng nói với con. Triệu Thiên Thiên cô ta không có tư
cách làm vợ của Dương Thế Minh này. Ta chỉ có duy nhất một người vợ là
Nguyệt Ánh Phương, mẹ của con. Còn cô ta, mãi mãi chỉ có thể là công cụ
trao mua mà thôi. Trước đây, bây giờ, sau này hay mãi mãi cũng vậy. Đừng nghĩ là có thể trèo cao!”
Dương Thế Minh nhìn người phụ nữ đang
nằm sõng soài trên nền đất, anh âm trầm nở nụ cười. Đưa đôi giày da bóng loáng của mình lên bàn tay cô, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc.
Nếu phế đi tay phải của cô ta thì sẽ ra sao nhỉ? Chắc chắn là rất thú vị!
Chân anh ngày càng dùng sức, cùng với đó là vẻ mặt ngày càng tái nhợt của
Thiên Thiên. Cô cắn chặt đôi môi mềm mại, cố nén đau đớn nơi bàn tay.
Anh tàn nhẫn tới vậy sao?
Bảo Khánh nhìn một màn này, mặt cắt
không còn một giọt máu. Nếu như ba ba của cậu thực sự muốn phế đi tay
của cô, vậy thì quá đơn giản. Chỉ cần dùng thêm chút sức lực, chắc chắn
tay cô sẽ không còn nguyên vẹn!
“Ba, ba mau dừng lại! Đừng làm hại mami!”
Người đàn ông anh tuấn ấy vẫn đứng im như cũ, mang theo tia thú vị trong con
ngươi lạnh lùng, đôi môi bạc khẽ mấp máy, đầy vẻ hờ hững:
“Bảo
Khánh, con cần phải nhớ, đây chính là nơi an nghỉ của mẹ con. Bất kì một ai cũng không được đặt chân vào nơi thiêng liêng này, huống chi lại còn là người lòng dạ rắn rết như cô ta. Vào đây, trừ phi là muốn đi tìm cái chết!”
Thiên Thiên đôi mắt khô khốc, trống rỗng, cô nhìn ra phía khoảng không bao la không rõ tiêu cự:
“Thế Minh, xin anh, hãy dừng lại đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh chắc chắn
sẽ bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không bao giờ siêu
thoát!”
Dương Thế Minh nở một nụ cười âm trầm. Anh mắt anh dần
trở nên lạnh lùng, sắc bén hơn bao giờ hết. Anh ngồi xuống trước mặt cô, nâng chiếc cằm mảnh khảnh, lạnh nhạt, không mang theo một tia cảm xúc.
“Địa ngục? Vậy thì đã sao? Tôi chính là Tử Thần tàn khốc, vô tình, không ở
địa ngục, lẽ nào có thể bay lên thiên đường? Thêm nữa, cô cũng không thể nào tồn tại trên thiên đường vì sự dơ bẩn của mình. Biết làm sao đây,
tôi rất muốn hành hạ cô, cho dù đó là bất cứ đâu đi chăng nữa. Cô cũng
nên nhớ, chính mình là người đã tạo ra địa ngục tăm tối đó. Thiên đường
rộng mở cô không đi, địa ngục đóng chặt không lối thoát, cô lại tự mình
đâm đầu vào. Cô bước vào địa ngục cũng chính là rơi vào lòng bàn tay của Dương Thế Minh tôi đây. Đối với tôi mà nói, cô chỉ là một món đồ chơi
không hơn không kém. Mà Triệu Thiên Thiên, cô có hay không đã biết, tôi
sẽ là người bóp nát món đồ chơi đó thành từng mảnh vụn! Người tạo nên
trò chơi này là cô, có điều, người kết thúc, chắc chắn sẽ phải là tôi!”
Hất mạnh chiếc cằm mảnh khảnh đập xuống đất, anh đứng dậy, lạnh lùng bước
đi. Cả bóng hình của anh đều tồn tại không chân thực, mờ mờ ảo ảo, khiến cô dâng lên sự thất vọng nơi đáy lòng.
Nếu anh luôn lạnh lùng xa cách như vậy, liệu đến khi nào sự quan tâm của anh mới đặt lên trên người vợ vô danh là cô đây?
Bảo Khánh đôi mắt đỏ hoe nhìn mami của mình. Cằm cô bị một vết thương khá
lớn, đôi tay trắng nõn nà đã được thay thế bằng những vệt đỏ đậm.
Thằng bé tự dằn vặt chính bản thân mình. Cậu lại gây tổn thương cho mami nữa
rồi. Mọi chuyện tất cả đều là lỗi của cậu, tất cả chỉ do cậu mà ra!
Bàn tay Bảo Khánh bấu chặt vào nhau, nhìn theo tấm lưng cô tịch của ba ba
mình. Cậu biết, ba thực sự yêu mẹ rất nhiều. Nhưng ba à, mẹ đã rời xa
hai cha con chúng ta rồi. Lẽ nào, ba không thể mở lòng mình ra được một
chút? Cậu không muốn thấy ba sống ngày ngày làm việc như một con Robot
không có tình cảm như vậy nữa!
Bảo Khánh gào ầm lên như muốn giải tỏa, muốn trút hết sức nặng trong lòng của mình ra thế giới rộng lớn
bên ngoài. Vì nó, thực sự làm cậu rất mệt mỏi:
“Ba, con tin chắc rằng, một ngày nào đó, ba nhất định sẽ phải hối hận!”
Cậu dám cá, nhất định là như vậy. Ba cậu, hiện tại không biết quý trọng
mami, sau này, nếu để vụt mất khỏi tầm tay, người đau khổ nhất sẽ chính
là ba cậu.”
Bước chân Dương Thế Minh nhất thời bỗng khựng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía khu vườn bồ công anh bao la, nói ra một câu
đầy khẳng định:
“Con đừng có mơ tưởng viển vông nữa. Chuyện đó, chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra đâu! Hãy nhớ kĩ!”