Nghe được tiếng động của cô, anh quay đầu” Em còn có thể thức hả, ngủ giống như lợn chết.”
“…..”
Diệp Chanh nói” Em đêm qua ngủ không được ngon, đúng rồi, anh còn sốt, sao lại dậy rồi?”
“Giải quyết một ít công việc”
Như vậy mà còn làm việc.
Diệp Chanh còn muốn nói thêm, thấy Mộ Dạ Lê cầm điện thoại nghe
“ Tôi ở nhà, ừ, được, gơi rđịa chỉ cho tôi.”
Mộ Dạ Lê mí” Lát nữa anh đi ra ngoài một chút.”
“A, ra ngoài á”Vội vã ra ngoài như vậy, là đi gặp Diệp Tử sao?
Mộ Dạ Lê thấy cô đứng dậy muốn ra ngoài, nói” Em không cần lo lắng, em ngủ thêm chút nữa đi, khôngsao đâu.”
“không được, anh không phải muốn đi hẹn hò sao, vẫn là nên chuân rbij thật tốt, em không ở đây phiền anh đâu.”
đi hẹn hò?
Nhìn vẻ mặt mất mát của cô, anh liền hiểu.
cô ấy thế này, là do anh muốn đi gặp Diệp Tử?
không biết là tại sao, nhưng trong lòng lại có cảm giác sung sướng không thể tả được.
anh nói” Ừ, em không cần đi đâu, chân anh bị thương, em đưa anh ra ngoài đi.”
“Hả?”
không phải chứ. Cùng hẹn hò với Diệp Tử mà còn muốn mình đi theo?
Mộ Dạ Lê nhìn cô đang ngẩn ngơ, liền láy ngón tay, đâm đâm vào gáy cô một cái” Ngẩn người làm gì, còn không mau nhanh lên.”
“A…… Được, được.”
Diệp Chanh lẩm bẩm chạy nahnh đi sửa soạn một chút.
Từ tủ quần áo láy ra một bộ thật đơn giản, mặt cứ để tự nhiên như vậy liền ra ngòai.
Nhưng cũng là như vậy, cho nên người bên ngoài cửa, vân xcuws ngạc nhiện, vẫn cứ phát ngốc đi…
Mộ Dạ Lê nhìn cô thật một cái để cô đến đẩy xe lăn cho mình.
Xe lăn ày cũng là sản phẩm mới nhất, rất cao cấp, thật ra thì cũng không cầ nhờ đến cô, Diệp Chanh theo sau, rồi cùng lên xe.
Nơi đến là một câu lạc bộ tư nhân.
Vào cửa liền nhận ra, bên trong đều có thể nhận ra toan là cậu ấm đế đô.
thì ra Mộ Dạ Lê đến gặp bạn.
Những người này cùng nhóm với Mộ Dạ Lê, nêu sđi một mình cũng không ai có cách chạm đến, mà họ tụ llaij cùng nhau, càng không phải nói, có bao nhiêu làm người phát sợ.
Đây là câu lạc bộ tư nhân, hôm nay lại bị vệ sĩ các gia tộc bao quanh, nhìn thật khí thế.
Người ngoài còn suy đoán, rốt cuộc là đã xẩy ra chuyện gì, chỉ có ít người biết được, đây là do các cậu ấm đứng đầu đế đô đến đây tụ tập.
“Mộ Dạ Lê, sao còn chưa đến.”
“Nghe nói bị thương, ở nhà tịnh dưỡng, chốc nữa sẽ đến.’
Vài người nói ong, ngẩng đầu liền thấy Diệp Chanh đi theo Mộ Dạ Lê cùng đến.
Vài người thấy Mộ Dạ Lê, còn định nói chuyện, lập tức chú ý đến Diệp Chanh phía sau, liền ngây dại cả người.
Diệp Chanh rỏ ràng là không trang điểm, chỉ là người như vậy, vô tình làm cho người khác không có cách nào không chú ý đến được.
không mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng điềm đạm, mang chút tự tại cao ngạo không thể với tới, tròng mắt trân châu, mang màu hổ phách, dáng người tinh tế, chỉ là nhìn như vậy nhưng không ốm yếu, bởi vì tỉ lệ dáng người quá chuẩn, cho nên ngay cả quần áo đơn giản trên người cô cũng giống như hàng hiệu ổi bật.
Mắt to, mi dày, càng không phái nói rất quyến rủ ngọt ngào.
Đôi mắt đó, thật sự giống như chỉ cần chớp một cái thì cũng như đang phogs điện..
Đây là ai…
Trong bọn họ, Âu Dương nói trước”Diệp Chanh”
Diệp Chanh cũng chỉ có quen biết một mình Âu Dương, nhìn anh ta liền nở nụ cười”Chào anh.”
cô vốn đã có gương mặt xinh đẹp lại thêm nụ cười này thật vạn phần sáng chói, mọi người lại một lần nữa cảm thán
Người này là Diệp Chanh?
Là cô bé quê mùa trong truyền thuyết Diệp Chanh?
không phai chứ…
Quá đẹp…