không phải là Mộ Dạ Lê không chú ý tới những ánh mắt ngây người của những người bên trong.
Đây là bạn bè chơi cùng anh từ bé đến lớn, qua lại cùng người đẹp không phải là không có, lại khôngnghĩ được, nhìn thấy Diệp Chanh, lại như thế này đây.
Mộ Dạ Lên mang Diệp Chanh đi vào, không thấy Cố Hành Chi.
“Cố Hành Chi đâu?
“Phòng vệ sinh” Người lên tiếng là Giang Úc Bạch, Diệp Chanh cũng biết anh ta, trong nhóm này là cậu chủ nhỏ nhất.
Cố Hành Chi? không phải là thái tử sao?
không ngờ được, Mộ Dạ Lê cùng thái tử, bọn họ hóa ra là quen biết nhau.
Nhưng mà, Diệp Chanh nghĩ lại thấy cũng đúng, thân phận bọn họ như vậy, quay qua ngoảnh lại chung hội cũng là chuyện bình thường.
Những người bên cạnh Mộ Dạ Lê, chắc hẳn cũng không phải ngươi fbinhf thường.
Mộ Dạ Lê tìm một chỗ ngỗi xuống.
Diệp Chanh đi heo bên cạnh.
GIang Úc Bạch, Tôn Phi Hiền, Âu Dương, Cố Hành Chi, nhìn chăm chăm Diệp Chanh cũng Mộ Dạ Lê, làm cô lập tức thấy xấu hổ ngại ngùng, chỉ có thể xua tay nói ‘’Tôi không phải cố ý đến đây, vì chân anh ấy bị thương cho nên tôi đến đẩy xe cho anh ấy.”
Ngườ đẹp như vậy cho nên có phải là làm cái gì cũng đẹp hay không?
Mọi người lại một lần nữa bị cô hấp dẫn~~`
Đó là trạng thái không tự chủ được, chính họ cũng không tự giác được, cảm thấy cô xinh đẹp lộng lẫy giống như hư ảo.
Chỉ là có chút ngạc nhiện, trong lời đồn, cô thô tục lại cứng đầu khó bảo, quả đúng là một điển hình a~~ Nhưng cô gái trước mắt này, rỏ ràng đẹp đến làm người chấn kinh.
“không sao hết, cô vốn là vợ cậu ấy, chịu mang đến là được rồi.”
“Đúng đó, đúng đó, Mộ Dạ Lê thật là, cỡ nào cũng không mang cô theo. Giấu kỹ thật.”
“Cũng khót trách lại giấu kỹ như vậy đi, quá xinh đẹp, không muốn bị người khác nhìn thấy phải hay không?”
Mọi người liền trêu chọc, bầu không khí liền thoải mái hơn. Mộ Dạ Lê nhìn họ, trước anh cũng có mang Diệp Tử đến, nhưng bọn họ cũng không có thái độ như thế này.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Tử liền chán ghét, sau đó chỉ cần nhắc tới, liền toàn là châm chọc, bọn họ cãi nhau nhiều lần cũng vì Diệp Tử, sau lại dứt khoát không nhắc đến tên Diệp Tử nữa, xem như cô ta không hề tồn tại.
Bây giờ thì hay rồi….
Nhìn họ đối xử với Diệp Chanh, liền xem cô như em gái ruột thịt.
Những người này… Hoàn toàn là nhìn mặt người thôi sao?
anh nhìn Diệp Chanh ngồi bên cạnh, cô thật xinh đẹp, nhưng không phải kiểu xinh đẹp đầy tính toán mưu mô, cũng có vài cô gái, nhìn thì thật đẹp nhưng lại làm cho người khác không tự chủ nghĩ đến vài chữ “ Dung chi thục phấn”
cô ngồi bên cạnh, tự nhiên như vậy, toàn thân toát ra sự hấp dẫn quyến rủ.
Cũng không có bất kì biểu hiện tính toán nào, cũng đã làm người không sức chống cự.
Nhìn mọi người cùng cô tụ thành một nhóm, Mộ Dạ Lê cũng thả lỏng người, dựa vào một bên nghỉ ngơi.