Edit: Lựu Đạn
Mộ Dạ Lê đi bên cạnh, nhìn đồ ăn, hỏi Diệp Chanh “Ăn gì?”
cô khi nãy đứng ở bên kia khá lâu, nếu không phải nói là mình muốn đi ăn cái gì đó, bà cụ mới chịu thả cô ra, nếu không chắc đến giờ vẫn còn đứng bên đó mà nghe bà cụ nói chuyện mỗi ngày của Thiên đoàn gì đó đi.
Cho nên, bây giờ cô thật sự là rất đói.
Nhìn Mộ Dạ Lê lấy đồ ăn lại đây, cô lập tức không ngại ngùng mà ăn
“Dạ, ăn ngon lắm.”
“Ăn chậm một chút, đồ ăn còn nhiều, đâu có ai giành ăn với em đâu.”
Diệp Chanh nhìn đồ ăn, vừa muốn đưa tay ra lấy, liền thấy một người đàn ông lấy đi mất.
Diệp Chanh mang vẻ mặt tiếc nuối, liếm liếm ngón tay.
Ngay sau đó, Mộ Dạ Lê lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.
Người đàn ông kia cũng là con cái hào môn, nhưng mà Mộ Dạ Lê cũng không thể nào nhận biết hết bọn họ, vòng bạn bè của anh hạn hẹp, chỉ thích qua lại với vài người, cho nên tất nhiên là không biết được người trước mắt này là ai.
Người nọ bị ánh mắt đằng đằng sát khí kia dọa sợ, lại nhìn thấy cô gái bên cạnh anh ta liếm liếm ngón tay, nhanh nhanh đem đồ ăn thả xuống.
“Hai người dùng trước, dùng trước đi…”
Mộ Dạ Lê thu hồi ánh mắt.
Diệp Chanh cười sáng rỡ “Cảm ơn, cảm ơn.”
cô lấy miếng bánh ngọt qua, vui vẻ mà ăn.
Phía sau….
“Móa… Tớ nhìn có lầm không vậy, Dạ Lê vì bà xã mà tranh đồ ăn với người ta.” Giang Úc Bạch vừa đivừa đầy mặt không thể tin được mà nói.
“Đúng vậy, cậu không có nhìn lầm đâu.” Âu Dương bên cạnh cũng cạn lời rồi.
Nhưng mà nhìn thất cái tên diêm vương mặt lạnh kia, lúc này lại đang đi càn quét đồ ăn, Diệp Chanh muốn cái nào, cậu ta liền đưa cáu đó, còn nơi nào có chút giống với ông chủ Mộ gia đầy uy nghiêm không cơ chứ.
Bên kia cũng có không ít người kinh ngạc nhìn bọn họ không ngừng.
Nhưng mà vợ chồng họ còn chưa nhận ra, một người ăn bánh ngọt, một người đút, ai kia tự mình mang đồ ăn đưa qua, còn vẻ mặt thì cười nhẹ nhìn Diệp Chanh không rời như là đang xem cảnh đẹp vậy.
Nụ cười ấm áp kia, làm cho người khác nhìn thấy đều có cảm giác như đang nhìn thấy quỷ.
Giang Úc Bạch cùng Âu Dương đi đến.
“Dạ Lê, cậu cuối cùng cũng chịu đến a.”
Mộ Dạ Lê quay đầu lại, vốn dĩ là đang cười tươi nhìn chăm chăm Diệp Chanh thì liền lập tức lạnh lại, khác biệt quá lớn, thật làm cho hai người vô cùng thất bại.
Quả nhiên cưới vợ liền quên bạn, cái đồ vô nhân tính.
Diệp Chanh to miệng ăn uống nhưng mà nhìn lại thì cũng không có điểm nào không có giáo dưỡng cả, ngược lại thì thấy đáng yêu đến cực điểm, nếu là người khác thì đã dính đầy miệng rồi, chỉ sợ làm cho người khác thêm không thuận mắt, nhưng mà cô thì lại không có, nhìn lại rất sạch sẽ.
“Ha, các anh đến rồi.”
“Ừ, em ăn nhiều vậy không sợ béo hả, tốt xấu gì cũng là ngôi sao, không có chút tự giác nào hết.” Giang Úc Bạch nói.
Diệp Chanh le lười “Em chính là em, có béo cũng là em.”
Lại nói cô căn bản ăn cũng không mập, nếu không lâu như vậy, mỗi ngày năm bữa cơm, cũng khôngthấy mình tăng thêm miếng thịt nào.
“Được rồi, cái này thì có gì mà ngon, đi vào đây, nhà Cố Hành Chi có rất nhiều đồ ăn, chúng ta đi vào đó ăn đi.” Âu Dương nói.
Diệp Chanh vừa nghe xong, lập tức liền vỗ bàn, “Được, đi thôi.”
Đoàn người đứng dậy đi vào trong, mọi người hâm mộ nhìn người đứng giữa nhóm công tử số một đế đô, trước đây họ ở chung một nhóm nhưng không có cô gái nào cả, bây giờ nhìn thấy Diệp Chanh trong đó, tựa như rất thân quen với bọn họ như vậy, nhất thời càng cảm thấy hâm mộ không ngừng.
Lúc này, Diệp Tử từ bên trong đi ra.
“Diệp Chanh, Dạ Lê hai người đi đâu vậy?”
Giang Úc Bạch quay đầu lại, trắng mắt nhìn Diệp tử “Bên trong, tạp vụ không được vào.”
Dứt lời trực tiếp giữ đóng cánh cửa lại.
Mấy người này luôn luôn không cho người khác mặt mũi mà cũng không cần cho người khác mặt mũi.
Diệp Tử bị từ chối ngoài cửa, đứng ở đó, đi không được mà lùi cũng không xong, sắc mặt tái mét.
Chỉ cảm thấy người sau lưng mình với ánh mắt chế giễu, làm cô hận ước gì mình chưa từng xuất hiện ở đây.
Diệp Chanh sao lại quen thuộc với những người này chứ.
Bọn họ là người tâm cao khí ngạo, sao có thể quen biết cô ta?