Edit: Lựu Đạn
Giang Úc Bạch sau khi đi vào, vừa đi vừa nói với Âu Dương “Dạ Lê đối với Diệp Chanh không phải là thậtđấy chứ?”
“không thể nào.” Âu Dương nói.
Giang Úc Bạch nói “Tớ cảm thấy bây giờ trong mắt Dạ Lê chỉ có Diệp Chanh, Khi nãy Diệp Tử gọi cậu ấy, cậu ấy còn không hề nghe thấy.”
Mộ Dạ Lê thật sự là không nghe thấy.
Sau khi đi vào chỉ lo nói chuyện cùng Diệp Chanh, hoàn toàn không quan tâm người khác.
Âu Dương nhìn vào trong, nói “Được rồi… Chỉ có thể nói là do Diệp Chanh quá hấp dẫn người khác đi, có Diệp Chanh ở đây, thì tiếng gọi kia của Diệp Tử có chút nhỏ”
Giang Úc Bạch nói “Diệp Chanh thuận mắt hơn Diệp Tử nhiều, thật tốt, đi thôi đừng nhắc đến Diệp Tử nữa, nghe đến tên thôi cũng thấy đen đủi rồi.”
Mộ Dạ Lê biết bọn họ rất có hảo cảm với Diệp Chanh.
Mộ Dạ Lê chỉ thấy lạ, sao bọn họ lại thích cô ấy đến như vậy.
Chính là lúc này, Diệp Chanh còn lo ăn uống, đâu có đoái hồi gì đến tâm tư người khác.
Cố Hành Chi đi vào, nhìn mấy người họ nói “ Các cậu sao lại chạy vào đây ăn vụng đồ ăn của tôi.”
anh liếc mắt nhìn tướng ăn của Diệp Chanh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp, không cần kính áp tròng cũng đã vô cùng sáng trong, cười một cái, càng thêm sinh động, làm người người yêuthích.
“Em hôm nay làm cho bà nội anh vui đến hư người rồi.”
Diệp Chanh nói “A…Cái đó, bà nội anh vậy mà còn có chuyện tay trái nữa chứ.”
“Bà cụ luôn thích chạy theo trào lưu, chơi máy tính còn cao thủ hơn bọn anh, đúng rồi, nói anh lấy cho em ít đồ, em đi theo anh đến đây.”
“Dạ.”
Diệp Chanh đi theo Cố Hành Chi, ánh mắt Mộ Dạ Lê cũng đi theo cô, nhưng lại bị Giang Úc Bạch chắn lại.