Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 216: Chương 216: Diệp Chanh, em mau cầu xin Dạ Lê đi




Dung Lệ Hoa khoanh tay trước ngực, còn la hét “Đúng là, không phải là trầy tí da sao, có cái gì mà chuyện bé xé ra to, người đã lớn như vậy rồi, đứa bé té ngã một cái còn chưa có khóc đâu.”

Nhưng mà, vừa dứt lời, Dung Lê Hoa chỉ cảm thấy trên mặt liền bị đánh chát một cái.

Tất cả đều trố mắt.

Mọi người thấy Mộ Dạ Lê đứng trước mặt Dung Lệ Hoa, cánh tay còn đang giơ cao.

Người vừa đánh bà ta một tát chính là Mộ Dạ Lê.

Dung Lệ Hoa còn đang cho rằng mình là nằm mơ.

Mộ Dạ Lê vậy mà vì Diệp Chanh va chạm đầu gối có một chút, liền đưa tay đánh mình?

trên mặt bà ta cảm thấy nóng rát, lập tức đưa tay lên che mặt, nhìn Mộ Dạ Lê “Cậu… Cậu lại dám động tay?”

anh rõ ràng chỉ là bề dưới, sao lại dám ra tay với bà.

Hơn nữa còn là vì Diệp Chanh.

Còn như vậy ở trước mặt nhiều người.

Còn…

“Tôi tuy rằng không thích đánh phụ nữ, nhưng mà nếu có người thật sự chọc tôi nóng giận, tôi cũng không nhân từ mà nương tay một chút, bà vừa nói cái gì, trầy chút da hả?”

Diệp Tử thấy vậy, vội nôn nóng đưa mắt ra hiệu với Dung Lệ Hoa, “Mẹ, mẹ làm gì vậy, mẹ là người sai trước, Dạ Lê đánh mẹ cũng là khó chịu.”

Đây là Mộ Dạ Lê a, là Mộ Dạ Lê đó.

Chuyện chém giết cũng đã làm không ít, huống chi là đánh người.

một câu cũng làm Dung Lệ Hoa thanh tỉnh không ít.

Bà ta nhìn Mộ Dạ Lê trước mặt, rốt cuộc cũng thấy sợ hãi ập đến, đặc biệt là đôi mắt mang theo lệ khí, làm người chỉ cảm thấy được ý lạnh ẩn sâu trong con ngươi không thấy đáy đó.

Lập tức nhìn tay anh, đôi tay kia, ngày thường dính không ít máu tươi, huống chi là đánh một cái.

Mộ Dạ Lê lẳng lặng nhìn bà ta, môi mỏng hé mở, giọng nói đầy tức giận, làm người nghe qua liền khiếp sợ “Bà vừa nói nói gì, còn dám nói lại lần nữa?”

Dung Lê Hoa lúc này đã biết sợ, đặt mông ngồi trên đất, cả người run bần bật.

Phía sau, Diệp Vinh Quang chạy nhanh đến phía trước “Dạ Lê, bà ấy luôn là như vậy, ba sẽ đưa bà ấy về, rồi sẽ không để bà ấy ra cửa nữa, con tạm tha cho bà ấy đi, Diệp Chanh, con cũng nói mấy câu, ba sẽ mang con đi trị thương mới là chuyện chính, đừng để nhiễm trùng vết thương.”

một câu thôi nhưng lại làm cho Mộ Dạ Lê nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn lại Diệp Chanh đang ngồi dưới đất, dặn dò thiết kỵ quân”đi gọi sĩ đi, lát nữa sẽ mang phu nhân qua.”

Thiết kỵ quân rời đi như một cơn gió.

Mọi người nhìn Diệp Chanh, trong lòng đều cảm thán, Mộ Dạ Lê đối với cô thật vô cùng tốt.

Lo lắng cho Diệp Chanh như vậy, vì cô mà phát hỏa lớn như vậy.

Diệp Tử cũng thấy mà tan nát cõi lòng, đặc biệt, lúc này Mộ Dạ Lê lại không quên chăm sóc vết thương cho Diệp Chanh.

Nhìn Mộ Dạ Lê cô ta nhanh miệng nói “Diệp Chanh, mau cầu xin Dạ lê đi, đừng để anh ấy xử lý mẹ, mấy năm nay, cũng là bà ấy thay mẹ em chăm sóc em, dù là miệng của mẹ nói năng khó nghe, nhưng mà lại không xấu tính, thật đó.”

Lúc này đến cầu cạnh mình sao?

Diệp Chanh muốn cười, lại thấy Diệp Tử quỳ xuống, lay cánh tay của cô, từ nhẹ thành mạnh nói “Diệp Chanh, Diệp Chanh, cho là chị cầu xin em.”

Lay vài cái, Diệp Chanh lại ngã trái ngã phải, Mộ Dạ Lê nhìn lại càng thêm tức giận, trực tiếp ngồi xuống, đẩy Diệp Tử ra.

“Đủ rồi.”

Diệp Chanh thấy họ hàng còn ở đây, hơn nữa Diệp Tử bị anh đẩy ra như vậy, sắc mặt đã khó coi muốn chết, cô nhỏ giọng nắm lấy cánh tay của anh nói “Được rồi, em đau, anh mang em đi cầm máu trước đi.”

Sắc mặt Mộ Dạ Lê khẽ biến, khẩn trương nhìn cô “Rất đau? đi, anh mang em đi trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.