Làm nhiều trò như vậy trước mặt nhiều người, Diệp Tử ở chỗ này cũng đã cầu xin người, mà cô lại tuyệt tình tuyệt nghĩa mặc kệ Dung Lệ Hoa.
Diệp Chanh biết, Diệp Tử nào có lòng tốt như vậy, liền cho là mẹ ruột cô ta đi nữa, ngay lúc cô ta nghĩ muốn vứt bỏ bà, tuyệt đối cũng không chút do dự, nhưng bây giờ cô ta lại cầu xin người như vậy.
Còn không phải là do họ hàng đang nhìn vào hay sao, lại suy nghĩ giành tiếng tốt cho bản thân.
Lúc này, nếu cô không đồng ý, ngày mai sẽ truyền đi lời ra tiếng vào, lời lẽ càng không dễ nghe.
không chừng cô không đồng ý lại nói thành Diệp Chanh độc ác, Diệp Tử vì mẹ mà quỳ gối van xin.
Diệp Chanh lại nghĩ không muốn để Diệp Tử dễ dàng thực hiện được ý đồ như vậy.
Mộ Dạ Lê ôm Diệp Chanh, nhìn cũng không nhìn Dung Lệ Hoa dù là nửa cái liếc mắt, chỉ nói với Diệp Vinh Quang “Tôi không muốn nhìn thấy bà ấy xuất hiện trước mặt tôi dù là bất cứ nơi nào, cũng khôngmuốn bà ta cùng Mộ gia chúng tôi có bất kỳ mối quan hệ nào.”
Diệp Vinh Quang nghe thấy, vội vàng cảm kích nói “Được, được, ba sẽ mang bà ta về, tuyệt đối sẽkhông cho bà ta ra khỏi nhà.”
Dung Lệ Hoa còn bệt trên đất mà khóc lóc, nhìn thấy cảnh Mộ Dạ Lê đẩy Diệp Tử ra, hận thù trong lòng đối với Diệp Chanh đã đạt đến cực điểm.
Chỉ cảm thấy bản thân đã làm liên lụy đến Diệp Tử, con bé ngốc nghếch Diệp Tử này, bây giờ lại vì mình mà quỳ gối cầu xin Diệp Chanh.
Quá uất ức.
Mộ Dạ Lê cứ như vậy mà ôm Diệp Chanh rời đi.
Diệp Tử ngồi trên đất, thất thần hồi lâu.
cô sao cũng không nghĩ được, người khi nãy vừa đẩy mình là chính là Mộ Dạ Lê.
không, không, nhất định là bởi vì hôm nay Dung Lệ Hoa đã làm cho anh nổi giận, cho nên mới liên lụy đến mình.
Nhưng mà, tim của mình, vẫn là rất đau đớn.
……
Mộ Dạ Lê mang Diệp Chanh vào bệnh viện.
“Bác sĩ, mau đến xem chân cho phu nhân của tôi.”
Bác sĩ cho rằng đã xảy ra chuyện lớn, liền vội vàng chạy qua.
Nhưng mà vừa cúi đầu nhìn, đầu gối của Diệp Chanh bất quá chỉ trầy một chút.
Khóe miệng lập tức co giật, bác sĩ mới nói “Mộ tiên sinh, cái này chỉ cần sát trùng là được…”
“Vậy còn không nhanh mà làm!” Mộ Dạ Lê quát.
“……”
Bác sĩ thật sự là bị dọa rồi.
Dùng tốc độ chạy đi cấp cứu, vọt lẹ ra bên ngoài, lấy nước sát trùng, nhanh chóng sát trùng cầm máu cho Diệp Chanh.
Mộ Dạ Lê còn lo lắng gấp gáp nhìn Diệp Chanh, “Em đau thì nói, la lên, anh còn ở đây, không sao đâu.”
“…..”
Đau cái cọng lông.
Thương tích nào mà cô chưa trải qua, cái này thì tính là cái gì.
Vừa nãy cô chỉ làm quá một chút, làm mọi người chú ý đến mình, không cần xem Diệp Tử diễn kịch.
Nhìn Mộ Dạ Lê với bộ dáng như vây, nhất thời chỉ có thể cười gượng, nói “không đau….”
“không thể nào, khi nãy em còn kêu đau, không cần vì sợ anh lo lắng rồi cố ý nói không đau.”
“…..”
Nhưng mà cô thật sự là không đau a.
Mộ Dạ Lê còn cảm thấy không được, quay đầu nói với Mộ Đại “Gọi điện cho Âu Dương, bệnh viện bên này không được, nói Âu Dương chuẩn bị phòng bệnh trước.”
Vẻ mặt Mộ Đại xanh mét.
Ngã trầy có tí da mà còn muốn làm phiền đến Âu thiếu.
thật là…
Nhưng mà Mộ Đại vẫn là nhanh chóng gọi điện thoại đi.
Sau đó, Âu Dương hấp tấp chạy đến.
“Làm sao vậy, nghe nói Diệp Chanh bị thương, rất nghiêm trọng sao?”
Diệp Chanh ngồi trên giường cười gượng.
Âu Dương nhìn miệng vết thương kia……
anh biết có lẽ do Mộ Dạ Lê quá khẩn trương, cũng chẳng nói gì, nhanh xử lý vết thương thật tốt cho Diệp Chanh, rồi mới nói “Có lẽ không có chuyện gì, nếu sợ nhiễm trùng, thì tiêm một mũi ngừa phòng, vậy là tốt rồi.”
Phía sau, bác sĩ nhìn Âu Dương ngưỡng mộ đã lâu, vậy mà lại ở nơi này, đôi mắt như muốn trồi ra ngoài.
Nghe Âu Dương nói cái gì thì là cái đó, không hề phản bác câu nào.