Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 247: Chương 247: Đừng nói chuyện lung tung




Mộ Dạ Lê nâng khuôn mặt cô hôn đủ, cảm thấy miệng của Diệp Chanh thật mềm, anh cũng khôngmuốn buông tha cô.

Rốt cuộc khi buông ra, anh đã nóng chịu không được, nhìn Diệp Chanh cả khuôn mặt như rạng mây đỏ.

Nhìn dáng vẻ đó, Diệp Chanh cũng cảm thấy nóng lên.

Mộ Dạ Lê nói “Làm sao bây giờ?”

Diệp Chanh không biết nói gì “anh nói làm sao bây giờ...”

“không ấy...đi vào tạo em bé đi....”

“không muốn!” cô mới không cần lại phát sinh quan hệ đó với anh.

Có lần đầu tiên kia, một lần kinh nghiệm như vậy là đủ.

một lần cũng đủ là bóng ma theo cô suốt đời

anh cúi đầu nhìn phía dưới đang thẳng đầu chào “Em nhẫn tâm sao, em xem, đều đã như vậy rồi.”

Diệp Chanh cũng nhìn theo xuống dưới.

Chiếc quần nâng lên thật dọa người, nó....

Như thế nào sẽ……

Còn không đợi cô phản ứng, anh bất ngờ nắm lấy tay cô.

Bàn tay cô không thể không nắm lại và cầm thứ gì đó cứng như một thanh sắt.

Vừa cứng vừa nóng, chỉ cảm thấy dọa người.

Mộ Dạ Lê đột nhiên ngẩng đầu thoải mái, nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm mắng, sao, có phải là mơ tưởng đã lâu, nghẹn đã lâu, cho nên bàn tay mềm nhỏ bé của cô mới chạm vào, liền cảm thấy muốn đầu hàng hay không

Thiếu chút nữa là bắn ra rồi.

Cũng thật là quá mất mặt.

Hơn nữa, sao có thể bỏ được.

Cảm giác này, anh còn nghĩ, muốn trân trọng một chút, lại muốn hưởng thụ một phen.

Diệp Chanh đỏ mặt, lại nghe được tiếng thở dài thoải mái của anh, liền càng thêm đỏ mặt hơn nữa.

không muốn, anh sao lại như vậy, chỉ có vuốt ve nó, sao lại có ứng lớn đến như vậy?

Ngoài ra....anh còn

Rên rĩ...

Diệp Chanh nghĩ muốn rút tay về.

Chỉ là, Mộ Dạ Lê vừa mới hưởng thụ được ngon ngọt, sao có thể buông cô ra.

“Đừng động, ngoan, đến đây, lại tiếp tục.”

anh đến gần cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, như đang xoa dịu lại giống như đang chậm rãi gặm căn cô, một bên nắm lấy tay cô, từ trên đũng quần, liền duỗi thẳng đi vào trong.

A, thật nóng...

Diệp Chanh cảm thấy chịu không nổi.

Nhưng mà, giọng nói anh như mê hoặc, như dụ dỗ, vang bên tai cô, “Ngoan, động theo anh, lên xuống, đúng rồi, cứ như vậy, ngoan, em thật là thông minh...”

Thông minh cái quỷ a.

Diệp Chanh muốn hét lên, chỉ là không thành tiếng.

Mỗi lần muốn thở, đều sẽ bị anh hôn tới tấp.

Mồ hôi nhễ nhãi, hai người quần áo lộn xộn, Diệp Chanh nhìn Mộ Dạ Lê, nhìn bộ dạng mê ly của anh, dường như đang trầm mê trong ảo mộng, khác với anh của lúc trước, đều trở nên nhu hòa vài phần.

Khi anh dỗ dành, dường như là một người đàn ông dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành cô nằm trong ngực anh như một đứa trẻ.

Cảm giác đó, làm người bất giác giật mình.

Đặc biệt là biểu tình hưởng thụ kia, thật thật sự là làm người ta không có cách nào từ chối.

Còn không phải là...

Còn không phải là chỉ dùng tay thôi sao.

Chính anh ngày thường cũng không phải là chưa làm qua, làm gì lại có cảm giác hưởng thụ như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì cô sao?

Suy nghĩ này làm cho Diệp Chanh trong lòng có chút phức tạp, có chút ngọt ngào, lại có chút hưng phấn, có chút thẹn thùng, lại có chút khó nói.

Chỉ cảm thấy tay bị anh nắm, động lên xuống, xúc cảm đó, thật là cô cũng chưa từng trãi qua, nhất thời cảm thấy thần kỳ như vậy.

cô vừa động anh liền cảm giác được, càng là căng chặt cơ thể, gầm lên thành tiếng.

Diệp Chanh bị dọa ngẩng đầu.

Lớn tiếng như vậy, sẽ không gọi người đến chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.