Mộ Dạ Lê có chút muốn bật cười,.
Con bé này, lại dám trêu mình.
Diệp Chanh tức giận trực mắt với anh “anh nhất định là cố ý!”
Mộ Dạ Lê hừ một tiếng “Ai bảo em dám trêu anh, cái này gọi là báo ứng, hơn nữa....”
anh dùng cái muỗng khuấy khuấy nồi một chút “Này có là gì, còn không phải là nước bọt của anh ....”
anh cười nheo nheo hai mắt “Em lại đâu phải là chưa ăn qua.”
“Lăn!”
Diệp Chanh là còn đang tiếc cái nồi lẩu của mình.
Mộ Dạ Lê lại coi như không có chuyện gì, gắp một gắp “Ăn đi, đến ăn, ăn ngon lắm.”
Nếu là ngày thường, chính anh còn ghét bỏ, nhưng hiện tại anh lại càng thích nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô.
Diệp Chanh phẫn hận nhìn anh.
anh lại càng cảm thấy thú vị hơn.
anh lấy cho cô miếng măng mà cô thích nhất “Có muốn ăn hay không a?”
“Hừ, em mới không thèm ăn.”
“Sao thế, lại để ý đến nước bọt của anh hả?” Ánh mắt Mộ Dạ Lê gian manh, lạnh càng có vẻ lóe sáng hơn,
“Hứ.”
“anh có một cách, có thể làm em không còn để ý như vậy.”
Diệp Chanh nhìn anh, có chút nghi ngờ.
“Muốn thứ không?”
“Cách gì...”
Mộ Dạ Lê bỗng nhiên nâng lấy gáy cô lên, cười gian một cái, môi anh hoàn toàn dán xuống môi cô.
Diệp Chanh hoảng....
Mộ Dạ Lê bá đạo mà tùy ý, không cho người khác có bất kỳ con đường sống nào.
Hơn nữa cô cảm giác được, anh mang theo hơi cay ẩm ướt, vẫn luôn cố ý chà sát miệng mình.
Diệp Chanh nghĩ muốn thoát ra, chỉ là môi lưỡi quấn chặt, không buông cô ra dù là một chút.
Môi lưỡi quấn quýt, làm Diệp Chanh thở không được, chỉ có thể mở miệng mút vào ướt át của anh thông qua, để cho mình không chết vì ngạt thở.
không biết bao lâu, anh mới hổn hển thả cô ra, nhìn môi cô hoàn toàn dính nước bọt của anh, nhất thời cười càng thêm gian xảo.
Diệp Chanh cũng cảm giác được, có cái gì đó từ khóe miệng nhè nhẹ rơi ra.
cô biết đó là cái gì.
cô buồn bực lau miệng, ngẩng đầu hung tợn nhìn Mộ Dạ Lê nói “anh làm cái gì đó!”
cô đuổi theo Mộ Dạ Lê mà đánh.
Mộ Dạ Lê ha ha cười xấu xa “Sao vậy, trước để em làm quen với nước bọt của anh, bây giờ ăn nhiều, có phải hay không, cảm thấy chuyện cái lẩu còn không tính là gì?”
“……”
Diệp Chanh đỏ mặt, đuổi theo Mộ Dạ Lê, chạy vòng quanh.
Nhìn thấy sao cũng không bắt được anh, cô nhảy phốc lên, vượt qua cái bàn, trực tiếp nhảy thẳng tới trước mặt anh, lôi kéo anh, thấy anh xoay người tránh đi, hai chân liền thẳng đến kẹp chặt eo, nhảy lên lưng anh.
Mộ Dạ Lê cõng cô, dùng sức quăng một vòng, Diệp Chanh tất nhiên là không ném xuống được, hai chân kẹp chặt như cũ, quấn lấy vòng eo cường tráng của anh.
Làm như vậy, thật khiến người ta không thể không mềm nhũn thân thể được.
Diệp Chanh này....
không biết là cọ xát bên dưới như vậy, làm người ta dễ có cảm giác khác hay sao?
Mộ Dạ Lê trực tiếp dùng tay nâng hai chân cô, vòng lại như vậy, đem tư thế cõng sau lưng trực tiếp biến thành tư thế phía trước mặt đối mặt.
anh híp mắt nhìn Diệp Chanh đối diện, ánh mắt thâm thúy kia liền chấn động.
Sau đó, anh lại hôn xuống lần nữa.
Ôm cô, trực tiếp đặt trên bàn, thân thể chen vào giữa hai chân cô, cúi đầu, vừa lúc có thể nâng đến mặt của cô.
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng giải tán.
Mộ Bát còn muốn quay đầu nhìn lén, Imie nhanh chóng lôi cậu chạy đi.
Tiên sinh nhà họ thật lợi hại, bữa tối dưới nến không thành, nhưng mà lại có thể lãng mạng như vậy.
Có điều, bị phu nhân đuổi đánh như vậy, nhìn cũng không được lịch sự nhã nhặn cho lắm....