Edit: Lựu Đạn
Diệp Vinh Quang nào nghĩ đến được, Mộ Dạ Lê vậy mà sẽ đích thân đích mừng sinh nhật mình.
Ông ta chạy nhanh qua đón.
Nhìn Mộ Dạ Lê, nhỏ giọng nói “Dạ Lê, tôi quá cảm động, cậu sẽ đến đây như vậy…”
Mộ Dạ Lê, hờ hững ôm Diệp Chanh đến người mình, rất tự nhiên mà nói “Sinh nhật ba, con lẽ ra nên đến, sau khi Diệp Chanh nói với con, con liền đẩy công việc xuống, mỗi năm chỉ có một lần mừng thọ, chuyện khác đều có thể làm sau.”
Diệp Vinh Quang sửng sốt, có chút không tin nhìn Diệp Chanh.
Con bé còn nhớ ngày sinh nhật mình, còn cố ý nói Mộ Dạ Lê đến tham gia tiệc mừng?
Trong lòng Diệp Vinh Quang liền mừng rỡ.
Diệp Chanh này, sau khi kết hôn lại càng có tiến bộ nha, còn sẽ đến tham gia tiệc mừng tuổi của mình.
Bời vì liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê đến, Diệp Vinh Quang vui không chịu nổi.
Nhìn bà con thân thích bên cạnh, toàn là dùng ánh mắt hâm mộ cực kỳ nhìn mình, ông cảm thấy trong lòng đầy tự hào.
Cho nên liên đới đến Diệp Chanh, cũng là càng nhìn càng thuận mắt.
Ánh mắt tán thưởng nhìn qua Diệp Chanh, ông vội đón hau người cùng nhau đến ngồi trên bàn chủ tiệc.
Bởi vì là bàn ở nhà hàng Ý, bàn dài hai bên, phía sau còn bàn điểm tâm ngọt, tùy lúc có thể để người làm đi lấy.
Mọi người sau khi ngồi xuống, Diệp Chanh tự nhiên ngồi bên cạnh Mộ Dạ Lê, đối diện Diệp Tử nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng cảm thấy tức giận, chỉ là làm trò trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt lại không để lộ ra chút nào.
Dung Lệ Hoa là chưa bao giờ để ý này nọ, lúc này làm trò trước mặt người như vậy, cũng là chằm chằm nhìn hai người họ.
Bạn bè thân thích nhìn Diệp Chanh, lúc trước nhìn thấy trên TV, còn không cảm thấy chân thật, bây giờ thật sự đứng trước mặt mình, mọi người đều cảm thấy kinh động.
một người trong thời gian ngắn mà thay đổi lớn đến như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Mà vốn là chỗ tiệc tùng như nhà hàng này, liền không phải là nơi Diệp Chanh sẽ đến, bây giờ lại thấy côdùng dao nĩa thành thạo, xem ra không chút nào là không thích hợp.
Động tác cắt gan ngỗng cùng bò bít tết rất nhanh nhẹn, chỉ là Mộ Dạ Lê bên cạnh nhìn nhìn, vẫn là cười đem dĩa đồ ăn kéo đến trước mặt mình, nhàn nhạt nói “Nhìn em cắt lung tung cái gì kia, để anh làm.”
Tuy là giọng điệu ghét bỏ, nhưng dáng vẻ nhìn Diệp Chanh của Mộ Dạ Lê lại tràn đầy ý cưng chiều, bộ dáng vô cùng dung túng.
Bởi vì Mộ Dạ Lê đã đến, mọi người liền sửa đổi tính khí ồn ào thường ngày của mình, nhất thời trở nên yên tĩnh, từng người gần như là cắm đầu vào ăn, không dám nhìn nhiều về bên này một chút nào.
Chỉ là đang xem Mộ Dạ Lê cắt bò bít tết cho Diệp Chanh, cắt thành từng khối nhỏ, lại đẩy đến trước mặt Diệp Chanh.
Diệp Chanh trừng mắt nhìn Mộ Dạ Lê, nói “So với em cắt thì có khác gì đâu.”
“Em cắt giống như chó gặm, cái này là anh dựa vào thớ thịt để cắt, ăn vào mới đạt được mùi vị tốt nhất.”
“Ha ha, còn không phải đều là thịt.”
“Em thì biết cái gì.”
“Dạ, dạ, là anh biết.”
Diệp Chanh nói xong, ăn một khối thịt, ngẩng đầu lên, lại thấy tất cả mọi người đều là kinh ngạc mà nhìn chăm chăm vào hai người họ, giống như họ là hai động vật lạ không bằng.
Diệp Chanh dừng một chút, một ngụm ăn luôn bò bít tết, thấy đối diện Diệp Vinh Quang đang cười tủm tỉm nhìn hai người, càng giống bộ dáng cha hiền.
Dung Lệ Hoa phẩn hận đem bò bít tết trước mặt thành đầu của Diệp Chanh mà cắt, lẩm bẩm mà nói chỉ vài người nghe được “Cố ý đến đây diễn cho ai xem, hừ, nếu là thật, còn cần gì phải diễn?”