Edit: Lựu Đạn
Mộ Dạ Lê nghĩ nghĩ cái gì, nói thẳng một câu “Tôi đã biết.”
Sau đó liền tắt máy.
anh gọi người đến cố ý hỏi một chút, sau khi trở về Imie liền nói với Mộ Dạ Lê “Đúng thật là trước đây phu nhân không hề trở về ăn mừng sinh nhật.”
Mộ Dạ Lê nhướng mày “cô ấy cùng người nhà quan hệ không tốt phải không?”
anh cũng không tin, Diệp Chanh sẽ là loại người không trọng tình thân.
Imie nói “không sai, bởi vì dù sao cũng là hơn mười tuổi mới được nhận về nhà, Diệp tiên sinh đối với phu nhân cũng không hề quan tâm.”
Mộ Dạ Lê nghĩ nghĩ nói “Cho người chuẩn bị lễ vật.”
“Dạ, tiên sinh.” Imie vốn đang lo lắng, Mộ Dạ Lê sẽ cảm thấy phu nhân như vậy sẽ không tốt, lại thấy Mộ Dạ Lê đứng về phía phu nhân mà nghĩ, trong lòng cảm giác an ủi rất nhiều.
Cũng là vị trí của phu nhân trong lòng lại tăng thêm một bậc.
…….
Diệp Chanh đang ở trong phòng tập thể hình, Mộ Dạ Lê bổng nhiên đi vào nói “đi, đi ra ngoài một chút.
anh lôi kéo Diệp Chanh đi ra ngoài, Diệp Chanh còn vô cùng tò mò hỏi “đi làm gì.”
đi ra bên ngoài, phát hiện xẽ đã đỗ lại, vào trong xe, anh mới nói “Hôm nay sinh nhật ba rm, chúng ta đi Diệp gia.
“…..”
Diệp Chanh nhìn anh, trong lòng liền nhớ đến lời Diệp Tử ngày đó.
thì ra, Diệp Tử thật đúng đã nói cho anh.
Chẳng lẽ anh bây giờ cảm thấy, nếu mình không đi, vô cùng bất hiếu, cho nên muốn lôi kéo mình theo để thanh lọc tâm hồn sao?
anh nắm tay Diệp Chanh “Đây là lễ vật, tới đó rồi em tặng cho ba đi.”
Diệp Chanh nhìn lễ vật được đóng gói tinh xảo, a một cá, bỏ vào túi xách.
đi thì đi, Diệp Chanh không có gì mà sợ.
Chỉ là nghĩ đến Diệp Tử nói cho anh, trong lòng không thoải mái mà thôi.
Tới nơi, mới nhìn thấy nơi đến là một nhà hàng rất có tầm~~
Là nhà hàng kiểu Ý.
Diệp Chanh đi theo Mộ Dạ Lê cùng xuống xe, người làm vừa thấy Mộ Dạ Lê vội vàng đón người đưa vào bên trong.
“Hôm nay là sinh nhật của Diệp Tiên sinh, đưa tôi đến đó.” Mộ Dạ Lê nói.
Người làm thấy, vị Diệp tiên sinh kia thật lợi hại, vậy mà có thể để Mộ Dạ Lê đến mừng sinh nhật mình, nhất thời không dám chậm trễ, nhanh đưa người đi vào trong.
Nhà hàng Ý không có phòng riêng, nhưng mà Diệp Tử đã bao toàn bộ, để mình sinh nhật của ba mình.
Họ hàng thân thích đều khen ngợi Diệp Tử, nói với Diệp Vinh Quang “Con gái nhà anh thật có hiếu nha.”
“Đúng vậy, Diệp Tử quá hiếu thuận, làm chúng tôi hâm mộ chết được.”
Dung Lệ Hoa vô cùng đắc ý “Đó là, Diệp Tử nhà chúng tôi, còn chuẩn bị trước một tháng không giống như ai kia…Ai u, hình như là không có người ba này.”
nói ai kia, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mọi người quay đầu nhìn qua “Hôm nay…Diệp Chanh là không đến?”
“Còn không phải sao.” Dung Lệ Hoa nói.
Nhất thời sắc mặt Diệp Vinh Quang không được tốt, nhìn khắp nơi, liền rất không vui.
Diệp Tử liền nói “Ba, con cảm thấy là em gái hẳn là quên rồi.”
“Bỏ đi, có nó hay không cũng như nhau thôi.” Diệp Vinh Quang nói.
Dung Lệ Hoa cũng liền nói “Đúng đó, đúng đó, có Diệp Tử nhà chúng ta rồi không phải đủ rồi sao.”
Nhưng mà lúc này….
“Mau nhìn kìa, Mộ Dạ Lê đến.”
Nhóm bà con họ hàng liền nhìn đến Mộ Dạ Lê đi vào, nhất thời sợ ngây người.
đang cãi cọ ồn ào, cũng liền vui mừng lên.
“Nhìn kìa, Mộ Dạ Lê là đến cùng với Diệp Chanh a.”
Sắc mặt Diệp Tử bên này khẽ biến, cô cảm thấy Diệp Chanh sẽ không đến, thậm chí là sẽ không nói với Mộ Dạ Lê một chút nào, vì ra vẻ Diệp Chanh không có giáo dưỡng, mới có thể cố ý nói với Mộ Dạ Lê, lại không ngờ rằng, anh ta vậy mà….