Edit: Lựu Đạn
Nhiếp ảnh gia kinh ngạc nói “Diệp Tử kia không phải là chủ bài?”
La Duy khinh miệt liếc mắt nhìn bên kia một cái “không phải?”
Nhiếp ảnh gia liền sợ ngây người, nhìn bên kia vui cười suy nghĩ, Diệp Tử kia vẻ mặt còn đầy hưng phấn giống như mình chính là nhân vật chính.
Nhân viên quay chụp sau khi biết, đối với Diệp Chanh khi quay chụp cũng càng để bụng vài phần.
Lại thấy Diệp Tử ở đó quay chụp, đều cảm thấy có chút buồn cười.
Lâm Thư còn ở đó nói “Các anh chụp cho tốt vào, đây chính là chủ bài quý này của các anh đó.”
“Tập trung quay chụp nhà chúng tôi không tốt sao, một hai phải để bọn họ quay chụp cùng nhau, tôi cảm thấy cái chủ đề mà đen này đặt cùng nhau thật không cân xứng, nhà thiết kế các anh mắt có vấn đề rồi.”
“Ai, các anh sao lại chạy sang bên kia chụp Diệp Chanh, bên chúng tôi chụp xong rồi sao?”
Nhân viên công tác nói “Đúng vậy, chụp xong rồi, cô Diệp có thể đi nghỉ ngơi.”
Lâm Thư còn đang nghi hoặc sao lại nói như vậy, Diệp Tử lôi kéo Lâm Thư nói “Chúng ta chụp trước thìxong trước cũng là bình thường.”
Lâm Thư ngẫm lại cũng đúng liền nói “Tính là các anh có mắt đó, biết điều chụp xong trước cho chúng tôi, không đúng sao, Diệp Tử nhiều hợp đồng như vậy, không làm chậm trễ chuyện của chúng tôi, thấy các anh làm việc như vậy, về sau tiếp tục hợp tác a.”
Nghe Diệp Tử cùng Lâm Thư nói như vậy, nhân viên công tác cười cười không rõ ý, nhìn hai người thu dọn đồ chạy lấy người mới ở đó cười không ngừng.
“cô ta cho rằng chủ đạo là chủ đề trong sáng sao?”
“Đúng vậy, cái này không trách chúng ta nhà, là tự cô ta chọn.’
“Chỉ là nhìn cô ta đắc ý như vậy tôi cảm thấy rất phiền.”
“Nhưng không sao, nhìn Diệp Chanh tốt hơn nhiều, vẫn luôn nghe lời người ta sắp xếp, nói cái gì chính là cái đó, hơn nữa, chụp quay cũng rất chuyên nghiệp, anh xem, hình ảnh này quá đẹp, hơn nữa tạo dáng như thế này, dáng người này, quá ưu nhã.”
Mọi người tán thưởng nhìn cô đem rất nhiều động tác yêu cầu cao, hoàn thành vô cùng tuyệt đẹp, không khỏi càng thêm gật đầu khen ngợi.
Diệp Chanh quay chụp xong ra cửa, liền thấy Diệp Tử đang ở đấy.
“Diệp Chanh.” Liền dùng cái quảng cáo này đè bẹp Diệp Chanh xuống, trong lòng Diệp Tử vô cùng vui vẻ, nói chuyện giọng điệu có chút mềm mỏng hơn rất nhiều, “Sắp đến sinh nhật ba rồi, ba có nói với chị, nói em cũng về nhà ăn mừng, em đừng có quên.”
Diệp Chanh tự nhiên không nhớ rõ được cái này, liền lục lọi trong trí nhớ, phát hiện ngày sinh nhật của Diệp Vinh Quang, trước nay đều mời rất nhiều người tham gia, nhưng nguyên chủ mỗi lần cũng là ứng phó, đến rồi cũng chính là mất mặt xấu hổ, cho nên về sau Diệp Vinh Quang cũng lười gọi cô về.
Mỗi lần Diệp Tử đều tặng lễ vật làm nhiều người cảm động còn nguyên chủ thì đừng nói đến lễ vật, ngay cả sinh nhật vui vẻ còn không có, khó trách Diệp Vinh Quang tức giận.
Diệp Chanh cười cười “Tôi sẽ nghĩ lại, cảm ơn chị cả đã nhắc nhở.”
Diệp Tử hừ một cái “nói Dạ Lê… À, đúng rồi, vẫn là để chị nói với Dạ Lê đi, lỡ như em nói xong, Dạ Lê không vui, lại cãi nhau thì không tốt.”
A, chồng của Diệp Chanh cô, còn muốn Diệp Tử tự mình báo tin sao?
Diệp Tử một mặt đầy đắc ý, làm người thêm chán ghét.
Diệp Tử nói xong rồi liền đi, Diệp Chanh đứng tại chỗ, suy nghĩ lại vấn đề có nên trở về nhà hay không.
…..
Mà bên kia, Diệp Tử ngồi trên xe, đã gọi điện thoại cho Mộ Dạ Lê.
“Dạ Lê, sắp đến sinh nhật ba em rồi, mỗi lần Diệp Chanh đều sẽ quên, làm ba rất giận, anh lần này giúp em nhắc nhở em ấy một chút được không, một nhà đoàn tụ, mới là tốt nhất, không phải sao?”