Edit: Lựu Đạn
La Duy trong lòng nghĩ, quả nhiên, đại đa số xem vẫn không hiểu a, chỉ xem bề mặt liền chọn mẫu quảng cáo này, về sau cô cũng không nên hối hận nha.
anh quay đầu, cười cười với Diệp Chanh, mới ngồi lại chỗ mình.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ sâu xa cười cười, đây là tự thân Diệp Tử chọn, không trách gì được người khác.
Diệp Tử thấy mọi người cười cười, chỉ cho rằng mọi người đang thông cảm cho Diệp Chanh, biết mình sẽ chọn cái này cho nên cố ý cười cho Diệp Chanh thấy.
Quảng cáo nếu đã quyết định xong, thời gian quay chụp cũng lập tức bắt tay làm.
Rời phòng họp, Lâm Thư nhìn Hà Nhã Huệ “thật xin lỗi, có điều tôi trước cũng đã nói qua với chị rồi, chị Nhã Huệ, bây giờ chị đều không theo những người khác chỉ đem hết tinh lực mà đặt trên người nghệ sĩ mới, kỳ thật tôi cũng thấy không đáng giá thay chị.”
Dứt lời lại nhìn Diệp Chanh phía sau, cô ta nói tiếp “Trước kia, khi mà chị Nhã Huệ còn bên người thiên hậu La Tiêu, đi đến nơi nào cũng đều là hô trước gọi sau, bây giờ…Này cũng quá keo kiệt đi, chị Nhã Huệ, chị nói, đây là gì đây chứ.”
nói xong, Lâm Thư đắc ý dào dạt thẳng lưng đi ra ngoài.
Diệp Chanh nhìn Hà Nhã Huệ “Sao, trước đây Hà tỷ đều dẫn dắt toàn là thiên hậu sao? Bọn họ sẽ mang theo rất nhiều người?”
Hà Nhã Huệ cười cười “Thiên hậu, mang theo trợ lý cùng nhân viên công tác đương nhiên có chút nhiều, bây giờ trợ lý của em chỉ có một, bởi vì em chưa có nhiều hợp đồng, yêu cầu xử lý công việc khôngnhiều cho nên cũng không cần nhiều người như vậy.”
“Đây chẳng phải là uất ức cho Hà tỷ sao.” Diệp Chanh có chút xin lỗi nói.
Hà Nhã Huệ nào dám để cô nói những lời này.
“Các cô ấy không hiểu, này nọ khí thế với chị mà nói không phải điểm chính, cái quan trọng là chuyện mình làm có ý nghĩa hay không, chị đã hạ quyết tâm dẫn dắt em, để em nổi tiếng đó mới là ý của chị, thiên hậu có gì, em sớm muộn cũng sẽ có như vậy, hà tất để ý đến hiện tại.”
Diệp Nịnh cùng Hà Nhã Huệ nhìn nhau cười.
Có thể trở thành thiên hậu hay không, không quan trọng, có Hà Nhã Huệ vì mình như vậy, Diệp Chanh cảm thấy bản thân cũng muốn nổ lực.
…..
Ngoại cảnh quay chụp cũng nhanh chuẩn bị xong, Diệp Tử vào cửa sau, túi lớn túi nhỏ đặt xuống, ngồi trên ghế, chuẩn bị hoa quả tốt nhất cùng trà nước, người nhìn tấm tắc ngợi khen, mà Diệp Chanh, bất quá chỉ cùng Hà Nhã Huệ mang theo túi đi vào.
Quá trình quay chụp chia làm hai tổ, một cái quay hai chủ đề chung với nhau, một cái quay riêng từng chủ đề.
Hôm nay quay chung hai người với nhau.
Bối cảnh được thiết lập, đen trắng cùng xanh biếc hòa vào nhau, nhìn qua liền có rất nhiều cảm tưởng nghệ thuật.
Diệp Chanh trang điểm xong, một thân lễ phục đen, tương xứng với màn phông phía sau, hoa lệ mà bí ẩn, trang điểm không nhiều, trừ bỏ quần áo ra, cô chính là vẻ đẹp thuần túy nhất, chuyên viên trang điểm chỉ dựa theo hàng mẫu của nhà thiết kế mà trang điểm, nhìn lại Diệp Chanh, quả nhiên đầy kinh ngạc cảm thán lên.
La Duy vừa lòng nhìn Diệp Chanh một thân như vậy, véo cằm cười vô cùng cao thâm.
Lại nhìn sang bên kia, Diệp Tử một thân màu sắc rực rỡ cũng đi ra.
Liếc mắt nhìn đến Diệp Chanh một bộ đen trắng kia không khỏi cười lạnh.
Lại nhìn mặt cô trang điểm cũng như chưa trang điểm, nhìn qua thật là nhìn không được, càng cảm thấy buồn cười hơn.
Lâm Thư bên cạnh cười nhẹ nói “Làm nền thì chính là làm nền, loại trang phục này, cô ta có ở bên cạnh cô thì cũng không đủ tư cách làm nền nữa.”
Diệp Tử hừ một cái, trước nghe lệnh đạo diễn, đi lên đài quay chụp.
Hai người đứng riêng từng bối cảnh của mình, vẻ mặt Diệp Tử tươi cười, còn Diệp Chanh thì một thân cao ngạo lạnh lùng.
Nhiếp ảnh gia vừa xem vừa kêu gào, quá đẹp quá tinh xảo.
La Duy cũng khẽ cười “Quý sau của chúng ta, chủ bài là thiết kế đen trắng, lúc anh quay chụp, chú ý một chút bầu không khí lạnh lùng, cao ngạo.”