“……”
cô là muốn đi vào, nhưng không phải là đi như thế này a....
Sau khi vào cửa, bên trong rất sạch sẽ, thoải mái, trang trí vô cùng hào nhoáng, làm người đưa mắt mộtcái là có thể thấy bên trong, có một bồn tắm thật lớn.
“Này, anh muốn làm gì!”
Thấy anh đi đến bồn tắm, cô vội đá chân hét lên.
cô cho rằng anh muốn làm gì?
anh híp mắt tựa sát mặt cô nói “Em nói đi?”
“……”
Trong đầu Diệp Chanh liền nhớ đến mấy tư thế bá đạo trong trí nhớ kia, lập tức trái tìm đều muốn nhảy ra ngoài, trong đầu không ngừng kháng cự, chống lại gió rềm sấm dữ.
“không muốn không muốn! Em mới không cần, anh buông em ra...anh, không phải, không phải là anhmới giải quyết xong sao!!!”
Diệp Chanh lại tiếp tục đấm đá, nhắm mắt chống cự, thét chói tai.
Mộ Dạ Lê vẫn cứ mỉm môi cười “Sao hả, em tin hay không, anh có rất nhiều cách, làm cho nó trong năm phút liền hồi phục lại nguyên dạng.”
“……”
Có cần biến thái như vậy không hả!!!!????
không phải là nói, đàn ông sau khi mềm xuống, trong chốc lát sẽ không lại....
anh ấy nhất định là đang lừa mình!
Nhưng mà Diệp Chanh xác thật cảm giác được một luồng khí nóng bên dưới đang tiếp cận mình.
không phải đâu....
Mộ Dạ Lê nhìn cô “Sao nào, cảm giác được chưa?”
“không không không, không cần, em thật sự không cần....” Diệp Chanh vội kêu lên.
Mộ Dạ Lê cười “Sợ như vậy...”
“Đúng đúng đúng, em còn chưa có khỏe hẳn đâu, thật đó, anh tha cho em đi...” Diệp Chanh khôngmàng mặt mũi kêu lên.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, như suy tư nhìn nhìn bên dưới.
Nhớ đến vết thương nơi đó, thật sự là làm anh nhất thời khó mà có thể xuống tay.
Nhưng là……
anh duỗi tay vuốt ve đùi cô “Bằng không anh cũng giúp em....”
“không muốn không muốn...”
“anh không làm đau em.”
“Kia em cũng không cần, thật đó.”
Diệp Chanh nhanh chạy đi mất.
cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh mở cửa, rửa sạch mùi vị của anh trên tay.
thật là kỳ cục, cái gì mà...Giúp mình....
Nghĩ đến cái loại gọi là “giúp”, mặt của Diệp Chanh đỏ bừng lên.
cô mới không giống như anh, không biết xấu hổ thế đâu.
Người bên ngoài, chờ đến sốt cả ruột.
Mộ Bát nghe bên trong không có động tĩnh, cảm thấy không đúng lắm “Tiên sinh là đã xong việc?”
Imie đỏ mặt “Xong việc cái gì mà xong việc.”
“Đương nhiên là... Cái chuyện này, hắc hắc hắc, vừa rồi cô không nghe được giọng của tiên sinh sao?”
“……” Imie nói, “Mộ Bát, có muốn tôi hỏi tiên sinh giúp anh, nói anh nghe được âm thanh lạ, đó là cái gì không?”
“A không cần không cần.”
Để tiên sinh biết bọn họ nghe lén, nhất định sẽ giết chết cậu.
Mộ Đại đã bị lưu đày đi hắc lao, cậu cũng nghĩ không muốn đi đâu!
Có điều...
Thanh âm của tiên sinh vừa nãy, nghe thật mất hồn làm sao.
Diệp Chanh buổi tối tự nhiên là ở lại đây.
Bởi vì không quá quen thuộc, lại còn phải ngồi xe về, không bằng khỏi về luôn.
Lúc cô cùng Lâm Vũ Oánh nói chuyện, cô bạn còn vội nói “không sao, không sao, tớ hiểu mà, cậu ở bên đó chơi vui vẻ đi, không cần về đâu.”
“……”
Có bạn bè nào như cô không?
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Chanh thiếu chút nữa là dậy trễ, bởi vì ở đây căn bản là không ai gọi cô dậy.
Chờ dậy thì cũng đã muộn rồi, cô chạy vội ra ngoài.
“Mọi người sao không gọi tôi dậy.” Nhìn Mộ Bát đứng bên ngoài, cô gào lên.
Vẻ mặt Mộ Bát thần bí vô cùng “Bởi vì tiên sinh nói, đêm qua phu nhân đã mệt mỏi rồi, muốn để phu nhân nghỉ ngơi thêm một chút, không cần gọi cô....”