Edit:Lựu Đạn
Rất nhanh đã về đến nhà, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê đi vào phòng bếp.
Liền thấy hai người cùng nhau đi vào, mọi người cúi đầu kinh ngạc, “Tiên sinh, phu nhân”
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh, nhưng lại nói với đầu bếp,” Nguyên liệu nấu ăn có không?”
Bếp trưởng vội cúi đầu nói “Dạ, tiên sinh.”
“Rất tốt, chuẩn bị tốt cho phu nhân.”
Bếp trưởng sợ hãi “Sao có thể để phu nhân làm, tiên sinh ngài muốn ăn gì để....”
“không, hôm nay trong bếp không cần người, tất cả đi ra ngoài đi.”
Phòng bếp có rất nhiều người, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Để tiên sinh cùng phu nhân nấu cơm, bọn họ muốn chết sao?
Nhưng mà, nhìn thái độ chắc chắn kia của Mộ Dạ Lê, bọn họ cũng chỉ có thể chạy nhanh chân trốn ra ngoài, không dám đứng lại nhìn.
Trong bếp trừ bỏ vài thứ thì quả nhiên ngoài dụng cụ bếp ra thì cũng không có ai.
Diệp Chanh có chút chột dạ nhìn Mộ Dạ Lê “anh thật sự muốn em làm sao?”
Mộ Dạ Lê nhìn cô như xem kịch hay nói “Dù sao hôm nay anh cũng muốn ăn, nếu em không nấu cơm....”
anh quét mắt khắp người cô nói “Vậy thì anh ăn cái khác cũng được.”
Ánh mắt nóng bỏng của anh lập tức chiếu thẳng đến chỗ nào đó bên dưới người cô.
Diệp Chanh gào to trong lòng, đồ lưu manh!
anh là có ý gì hả!!!?
Diệp Chanh vội nói “Được rồi, để em làm.”
Diệp Chanh đi qua, cầm dao đến xắt rau.
Xắt rau thì quá dễ rồi, cuối cùng cho đến tận bây giờ, kỹ thuật xắt ra của cô vẫn là không tệ.
Chỉ là lúc này Mộ Dạ Lê lại tựa cửa đứng một bên, ôm tay trước ngực chăm chăm nhìn cô.
cô nhận ra, chân anh thật sự rất thẳng, khi mà dựa vào cửa, quần tây lại càng làm cho chân anh dài thêm, vòng eo cũng đẹp, cũng cao, làm người ta liền nghĩ đến câu chân dài đến cổ.
Mà bộ dạng híp mắt của anh thật xấu xa, vốn là tròng mắt đen nhánh, lại nóng bỏng tóe lửa, cứ như vậy, làm người ta điều hiểu vì sao lại có nhiều người lại điên cuồng vì anh như vậy....
Chỉ đứng ở đó như vậy cũng có thể là người ta nghẹn thở...
cô thật là....
“Á...”
không cẩn thận một cái, dao nhỏ liền thẳng cắt lên ngón tay cô.
Diệp Chanh đau khổ nhìn tay mình.
cô muốn tố cáo, người đàn ông này vì sao lại đứng ở đây như vậy, kỹ thuật xắt rau được tôi luyện bao năm mà cô lấy làm tự hào....
Vậy mà bởi vì bị một người đàn ông nhìn chăm chăm mà lại tuột dốc thảm hại đến mức này.
Tuy rằng, anh chàng này là một cực phẩm yêu nghiệt.
Nhưng là, để bọn đàn ông trong tổ chức nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười đến rụng răng đi.
Lúc này, Mộ Dạ Lê liền đi đến từ phía sau.
“Bị sao vậy?”
Hương thơm dụ người lập tức tràn đến gần.
anh trực tiếp nắm tay cô lên xem, thấy trên ngón tay bị cắt khá sâu, ngực liền cảm thấy đau.
Có chút hối hận, không nên để cô nấu ăn.
Biết rõ là cô không làm được.
Chỉ là, ai ngờ được cô lại vụng đến như vậy, vậy mà còn để dao cắt vào tay như vậy.
Mộ Dạ Lê bế cô lên, trực tiếp đem người đặt lên bàn ăn, để cô ngồi xuống, mới cúi đầy xem vết thương của cô, sau đó liền đem ngón, tay cô ngậm vào hút lấy một ngụm....
“...”
Đầu Diệp Chanh hóa ngốc.
Mà Mộ Dạ Lê, nhìn ánh mắt mê li của cô, lại mộ lần nữa đau lòng.
“Được rồi....không có gì đâu....”
“không được...”
Ánh mắt Mộ Dạ Lê sáng quắc nhìn cô chằm chằm, đầu lưỡi liếm ngón tay có chút tanh máu của cô, bởi vì mùi vị này, nên trong lòng càng nhộn nhạo.
Từng hơi trên người cô, dường như đều làm anh mê muội, đây thật sự không khoa học nha.