Edit: Lựu Đạn
anh cảm thấy hương vị máu tanh kia thật ngọt, khi nuốt xuống cổ họng, một trận lửa nóng dường như đã đốt cháy toàn thân của anh.
Đầu lưỡi của anh nháy mắt dời lên phía trên, liếm lấy tay cô, liếm rồi lại liềm trên cánh tay cô.
“A...anh...” Diệp Chanh cảm thấy, anh sao có thể như vậy, anh không ngại bẩn hay sao?
Mộ Dạ Lê cũng cảm thấy thật kỳ lạ, chính anh cũng cảm thấy, trên người cô chỗ nào cũng ngọt.
Trong lúc hoảng hốt, hai chân cô đã bị anh tách rộng ra, anh chen vào giữa không cho cô khép chân lại, tư thế xấu hổ như vậy, làm cô nghẹn lời, hận không thể một chân đá văng anh ra, không thể nghĩ được anh lại nhìn mình nóng bỏng như vậy, là lúc anh dùng sức, sức mạnh đến kinh người, làm cho người ta không thể nào phản kháng.
cô nói “đã nói là phải nấu cơm mà!”
Hai chân cô bị kẹp như vậy.
Bụng dưới Mộ Dạ Lê lại nóng lên.
“anh tránh ra đi.” cô lại kẹp lần nữa, căn bản là không biết động tác như vậy, đối với đàn ông mà nói thìcó bao nhiêu lực sát thương.
Con bé này...
Mộ Dạ Lê đưa tay bắt lấy đùi mảnh khảnh của cô.
cô nhìn anh “anh...anh muốn làm gì?”
Mộ Dạ Lê cười gian tiến lại gần “Em biết không, phụ nữ thời xưa, đều phải mặc đồ bảo hộ bằng sắt.”
Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt nai con nhìn anh “Vì sao?”
Mộ Dạ Lê cố ý nhìn xuống bên dưới của cô nói “Bởi vì trong mắt bọn họ, bên dưới của phụ nữ đều thuộc về chồng của họ, trừ người chồng ra thì bất cứ ai cũng không cho chạm vào.”
“.....”
cô ngẫn người, bỗng nhiên có phản ứng lại.
Cái tên đàn ông thối này, lại chơi trò lưu manh!!
“Mộ Dạ Lê!” Diệp Chanh đỏ mặt, đánh lên cơ thể anh.
Mộ Dạ Lê ha ha cười ầm lên.
anh nhận ra, anh rất thích cô của lúc này, với vẻ xấu hổ muốn chết kia.
Vốn là làn da trắng nõn, hồng hào, tựa như trẻ sơ sinh, non mịn là người không cầm lòng được muốn chà đạp.
…
Bên ngoài, người làm vốn đang vô cùng lo lắng, phu nhân với tiên sinh, hai người ở trong bếp, nhất định không làm được.
Ngày xưa, Mộ Dạ Lê cũng như vậy, liền tạo thành sóng to gió lớn,toàn bộ người trong nhà, nơm nớp lo sợ, lúc này trong bếp nào dao, nào lửa, nhiều đồ nguy hiểm như vậy, tất cả mọi người đều lo lắng, đề phòng, sợ xảy ra chuyện.
Đến lúc đó, bọn họ chẳng phải đều sẽ bị rơi đầu.
Nhưng mà trong chớp mắt, lại vọng ra tiếng cười của tiên sinh, còn có tiếng hét của phu nhân nhà họ.
Mọi người lập tức nhìn nhau.
Tiên sinh nhà họ, cũng sẽ có khi cười như vậy sao?
....
Lúc này, ở bên tronh, Diệp Chanh đã đẩy Mộ Dạ Lê ra.
Hầm hừ nhìn anh, liền cảm thấy anh tuyệt đối là cố ý muốn nhìn mình xấu mặt đây mà, quả nhiên.
Ác như vậy!
cô hừ một cái nói “không nấu cơm cho anh nữa, tránh ra!”
Mộ Dạ Lê nhìn cô đỏ mặt đi ra ngoài, lập tức cũng đi theo.
“Được rồi, anh đưa em ra ngoài ăn nhé.”
“Gì?”
“đi thôi.”
Diệp Chanh đành phải đi theo anh ra ngoài.
Hai người nhanh chóng đã đến một nhà hàng nọ.
Xuống xe đi thẳng vào trong, Mộ Dạ Lê tự nhiên đi vào một phòng bao, sau khi ngồi xuống, nhìn ngón tay cô, nhíu mày nói “Em ngồi đây, để anh đi lấy thuốc.”
“A, được.”
Mộ Dạ Lê đi ra ngoài.
Chân trước anh vừa rời đi, chân sau một đám người đi vào.
Liếc mắt nhìn bên trong liền thấy Diệp Chanh, vô cùng sửng sốt.
“Ai, đó có phải là Diệp Chanh hay không?”
Diệp Chanh ngẩng đầu lên thấy, lúc đầu thì không nhận ra, sau đó, bỗng nhiên từ trong trí nhớ tìm ra được, những người này, không phải là bạn học trong trường nghệ thuật sao.