Vô Xứ Khả Tầm

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

(12)

“Chuyện gì thế?”

Khi hai mắt dần nhoà đi mặn chát, giọng nói ấy khiến tôi giật bắn mình.

Người kia từ trong phòng ngủ của tôi đi ra, băn khoăn cúi đầu nhìn tôi, trong tay còn ôm một cái chăn bông dày cộm.

“À, tớ…” cậu ấy chỉ vào chăn trên tay, ấp úng nói. “Hôm nay nắng lên cao, nên muốn phơi… phơi… chăn của cậu… vì cậu nói lạnh… ga giường với quần áo giặt sạch rồi…”

Cậu ấy không bỏ đi, thật sự là quá tốt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng lại nhen nhóm hi vọng.

Hai người đối diện với nhau, cơ thể như chợt sống lại cảm giác của tối qua, khuôn mặt tuấn tú của Văn Dương ửng hồng thẹn thùng, ánh mắt dời đi, không dám nhìn thẳng vào tôi. “Chuyện kia… tối hôm qua…”

Tôi thấp thỏm nghe phán xét cuối cùng.

“Tối hôm qua… xin lỗi…”

Từng tiếng như khiến nhịp tim tôi giảm dần, nhưng rốt cuộc lại không ngừng lại, cứ như vậy, ngày một chậm hơn.

“Không sao…” tôi khàn khàn cắt lời.

Xin cậu đừng nói thêm gì nữa, tớ biết cậu muốn tớ làm gì. Tớ sẽ quên, tuyệt đối không nhớ lại đâu, nếu cậu muốn tớ biến mất vĩnh viễn, tớ cũng cam lòng.

“Thật sự xin lỗi…”

Đừng nói nữa, xin cậu đấy!

“Ngốc ạ,” tôi bất giác cười rộ lên. “Áy náy cái gì, cậu đâu có lỗi.”

Rốt cuộc cậu ấy cũng nhìn tôi.

Tôi cười ha ha bình tĩnh vò đầu: “Không cần phải làm biểu tình như vừa giết người thế, tớ có phải con gái đâu, sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm, yên tâm.”

“Lạnh quá, phải đi mặc quần áo ấm mới được.”

Tôi rụt cổ lại run cầm cập, đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa lại thì quay đầu cười với cậu ấy: “Xin lỗi vì đã dụ dỗ cậu.”

Tôi không lấy cớ thay quần áo mà tôi lạnh thật, trái tim run lên tê tái. Máy móc cài khuy áo, ngón tay đông cứng chẳng chịu nghe lời, phải đến nửa giờ tôi mới ăn mặc chỉnh tề.

Lại mất thêm mười phút để lau khô nước mắt trên mặt không biết rơi từ khi nào.

Mở cửa ra, Văn Dương vẫn im lặng đứng ở phòng khách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng mặt lên nhìn về phía tôi.

Chỉ tránh đi tầm mắt nhạy bén của cậu ấy tôi cũng khổ sở không chịu nổi.

“Trưa nay ăn gì đó? À, cậu thích ăn đồ Nhật hả?” thầm nghĩ phải tìm vội một lý do để ra ngoài hít thở một lúc. “Tớ đi mua rong biển với sashimi nha… à mua của sushi thì hơn.”

“Để tớ đi.” cậu ấy buồn bã nói. “Ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Để tớ.” tôi khẩn trương lướt qua người cậu ấy, lúc chạm vào nắm cửa bỗng có cảm giác như đang lảng tránh.

“Tiểu Cánh…”

Tôi cứng ngắc, nơi tiếp xúc nóng lên, bàn tay âm ấm khô ráo của cậu ấy đặt trên tay tôi. Căng thẳng cùng kinh ngạc khiến tôi bất động, không nhúc nhích được, để mặc cậu ấy gỡ tay tôi khỏi cửa. Sau cùng cả hai tay đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Văn Dương. Cậu ấy lẳng lặng đứng phía sau, mười ngón tay đan vào nhau. Tôi hơi run run, bắt đầu thấy bối rối.

“Rất đau đúng không?” hơi thở ấm áp phả vào tai, tôi như ngừng thở.

“Chắc rất đau?”

“Xin lỗi… tối qua nhất định khiến cậu bị đau… Là tớ không có chừng mực…”

Khi cậu ấy kéo người tôi lại đối diện với mặt mình, tôi chẳng hề cự tuyệt. Phản chiếu trong đôi mắt phiêu lượng chỉ cách mình một khoảng nhỏ kia tôi thấy vẻ mặt bất lực yếu đuối của mình.

“Tớ, tớ muốn đi mua…” hơi thở nóng hổi càng ngày càng gần cơ hồ có thể đụng vào môi tôi, tim đập liên hồi, tôi lí nhí nói rồi đột nhiên im bặt.

Cậu ấy bất thình lình hôn tôi, tôi yếu ớt giãy giụa, cơ hội để hỏi cũng không có. Cánh môi ẩm ướt vừa nóng bỏng vừa mềm mại bao phủ lên khắp môi tôi, lực đạo rất mạnh, chuyển động lại dịu dàng. Nụ hôn thuần khiết nhẹ nhàng khiến cả cơ thể lẫn linh hồn tôi đều bị tình cảm mãnh liệt kia quyến rũ, tôi chưa ra bao giờ biết thì ra môi chạm môi lại có thể rung động đến tận tâm can.

Khi đó, cậu ấy vẫn luôn nắm tay tôi, bàn tay to lớn gắng ôm trọn những ngón tay lạnh giá của tôi vào trong đó, lưu luyến không muốn rời ra.

Môi cậu ấy rời ra, tôi mất điểm tựa mà cúi đầu, dán mắt vào chân mình, lỗ tai vì cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cậu ấy mà nóng rần lên.

“…Nhớ về sớm nhé.”

Tôi vội gật đầu, rút tay ra khỏi tay cậu ấy.

Lúc chạy xuống cầu thang hình như còn nghe tiếng máu sôi lên trong người. Tôi đưa bàn tay vừa được cậu ấy nắm che mặt lại, trên đây còn lưu lại hơi ấm, không còn lạnh lẽo như trước nữa, mặt tôi liền đỏ bừng nóng hầm hập.

Chưa từng trải qua chuyện kịch liệt mà ngày hôm sau còn có thể bước thảnh thơi như thế, tôi có cảm giác như bay lên mây, mà đôi cánh chính là tình yêu.

Tôi nghĩ, hoặc giả tự khẳng định, trước khi ra khỏi cửa người kia bỗng tặng cho mình một nụ hôn sâu, hẳn là điềm báo của tình yêu. Bờ môi, ngón tay kia như để nói cho tôi biết rằng cậu ấy thích tôi. Có lẽ cậu ấy nói “xin lỗi” không phải vì đã lên giường với tôi mà là vì trong lúc đó đã quá thô bạo. Tôi theo cửa sổ trên xe bus nhìn mặt mình, đỏ bừng, cùng nụ cười vô tư lự. Với một niềm vui nho nhỏ mà vẹn đầy.

Nếu mà có được tình yêu của cậu ấy, chắc tôi cười đến rớt quai hàm mất.

Trước khi mất đi ý thức, tôi còn đang chọn mấy cái hộp sashimi cá hồi Văn Dương thích ăn, bao bì trông có vẻ vệ sinh bắt mắt, tôi dọc đường đi cẩn thận giữ trong tay, chỉ lo cầm chặt quá sẽ làm hỏng cái hộp sashimi tươi ngon tinh xảo kia, nhưng khi tôi bị té ngã nó đã bị quăng ra một chỗ, màu đỏ tươi thấm ra ngoài.

Bị đưa vào một căn phòng có hai người đàn ông, một kẻ là Eric, kẻ kia tôi chưa từng gặp qua, dáng dong dỏng cao, khuôn mặt anh tuấn xa lạ, nhưng không hiểu sao nhìn qua có cảm giác quen thuộc.

Khắp người nóng như lửa đốt, tôi nằm trên giường khổ sở vặn vẹo, ga giường thô ráp cọ vào làm ngực tôi đau rát, người đàn ông phía sau thô lỗ động chạm, bụng cuộn lại từng cơn, tôi cắn chặt môi muốn nuốt về tiếng thét kinh người sắp vọt ra khỏi yết hầu.

Tay nắm chặt ga giường, sự tra tấn như muốn đem xé rách cơ thể tôi vẫn chưa ngừng lại.

Dường như đã qua một giờ… dược tính thật mạnh.

Tôi chết lặng nghĩ.

Bị hạ dược không phải là tôi mà là kẻ đang thô bạo với tôi.

Trước khi áp chế tôi, khuôn mặt anh ta nhăn nhó khiến tôi hoài nghi ai mới là người bị hại. Cuồng loạn xé toang quần áo của tôi, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đớn đau, anh ta không muốn nhưng thứ thuốc Eric nhét vào miệng anh ta hiển nhiên đủ để đánh đổ lý trí ương ngạnh nhất.

Dược lực theo thời gian cùng với phát tiết mà dần dần giảm trong cơ thể, đến khi anh ta hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tôi vừa được thả ra liền chậm rãi cử động. Tất cả khí lực cùng phẫn nộ đã trôi tuột, tôi đờ đẫn nằm trên giường.

Tôi nghe thấy tiếng anh ta đứng lên, bổ nhào về phía cái máy quay muốn đoạt lấy. Sau một trận giằng co vô ích, anh ta run rẩy yếu ớt: “Vì sao…”

“Tôi chỉ muốn thằng ranh kia xem bộ dáng của ông bố nó yêu thương khi làm tình cùng thằng khác thì ra sao… Nó nhất định không ngờ tới. Cậu trên giường chẳng khác nào chó hoang cả…”

“Bốp!” một cái tát thật mạnh.

“Sao cậu biết nó…”

“Bốp!” lần này đến lượt anh ta bị đánh. Eric bình thường hay cợt nhả lúc này giọng nói đầy phẫn nộ: “Đừng coi tôi như đứa ngốc! Giấu tôi nhiều năm như vậy… Có con lớn đến thế… Cậu từ bao giờ cùng cô ta kết hôn?! Mới không ở đây có vài năm mà chuyện tốt gì cậu cũng làm.”

“Tôi không có…” giọng nói hạ thấp xuống.

“Còn gạt tôi sao!” Eric nắm lấy tóc người kia, động tác tàn nhẫn. “Nếu không tận mắt thấy đứa nhỏ kia, tôi còn không biết cậu sau lưng tôi làm trò gì! Cậu có hứng thú với phụ nữ, sao tôi không hay biết? Chẳng phải cậu vẫn chỉ thích đàn ông thôi sao? Hả?!!”

“Còn nữa…” Eric bất giác cười. “Thằng nhóc kia… bề ngoài không chỉ giống cậu như đúc mà tính tình cũng vậy. Nếu đem thứ này cho nó xem, thằng nhóc cao ngạo đó nhất định chịu không nổi.”

“Cậu… súc sinh!” anh ta phát điên, đánh Eric một trận, Eric hơi sượng người đẩy anh ta ra, đi tới cúi xuống nhìn tôi: “Tiểu Cánh, hôm nay em ngoan lắm, biểu hiện rất được nha.”

Tôi trừng mắt, cổ họng khàn khàn: “Tại sao lại là tôi?!”

Mặc các người có ân oán gì, đâu can hệ đến tôi? Tôi đã làm gì? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

“A.” Eric mỉm cười, sờ khuôn mặt lạnh lẽo của tôi. “Bởi vì em là người tốt nhất… Tin anh đi, em lên sân khấu sẽ hiệu quả hơn, màu sắc sống động hơn nhiều.”

Tôi nhổ toẹt vào mặt anh ta.

Eric tỉnh bơ lau đi, mỉm cười đứng dậy đến trước mặt người kia: “Andy… cậu thừa biết tôi rất nhỏ nhen, hay ăn giấm chua, thằng nhỏ kia, cả người phụ nữ kia nữa… Tôi sẽ không tha cho đâu… Ha ha ha, chưng ánh mắt bi thảm như thế làm gì? Tôi sẽ không giết họ đâu, yên tâm. Tôi muốn… bọn họ sống không bằng chết.”

“Tiểu Cánh,” Eric quay đầu lại cười với tôi. “Em ở trên giường quả là đáng yêu, không làm anh thất vọng. Ngay cả dáng vẻ sũng nước giãy giụa cũng mê người như vậy.”

Tôi trơ mắt nhìn Eric dễ dàng khắc chế Andy đang vùng vẫy, ôm thắt lưng anh ta rồi rời khỏi phòng.

Đầu óc rối bù, đối với việc vừa xảy ra tôi vẫn còn ngơ ngác.

Tôi ráng an ủi chính mình, có còn ở vào cái tuổi vì trinh tiết mà khóc rống lên nữa đâu, quá trình bài tiết vô nghĩa đó cứ coi như là ác mộng, quá khứ chỉ là quá khứ, dù sao cũng là con trai, cùng lắm chẳng mất gì.

Nhưng không hiểu sao lại có một nỗi sợ hãi lởn vởn trong đầu.

Tôi sợ đoạn phim Eric đã quay lại. Rốt cuộc ai là người sẽ xem chúng?

Vô xứ khả tầm – NOT FOUND

Tác giả: Lam Lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.