Vô Xứ Khả Tầm

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

(13)

Lảo đảo trở về nhà trọ, tôi tần ngần đứng một hồi rồi mới đẩy cửa. Văn Dương ngồi trong phòng khách đứng bật dậy, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng.

“Cậu đi đâu thế, sao giờ mới về?”

Tôi che kín dấu vết trên cổ, dựng cổ áo khoác thẳng lên, nhìn chăm chăm xuống dưới đất rồi nói quanh co: “Tớ gặp bạn học nên tán phét một lát…”

Cậu ấy thở hắt ra, đặt tay lên bờ vai đang run rẩy của tôi: “Tớ còn tưởng… Đúng rồi, đồ đâu?”

“Bị rơi rồi… nát hết cả…”

Tôi lại nhớ tới lúc bị đánh thuốc mê, trong tầm nhìn rơi trên mặt đất có ánh hồng nhàn nhạt, hai mắt thình lình thấy nhói đau.

“Rơi rồi?” Văn Dương đưa tay kéo áo khoác của tôi, tôi vột gạt tay cậu ấy ra, lùi lại mấy bước.

Cậu ấy xấu hổ thu tay về. “Tớ… chỉ muốn xem cậu có bị thương chỗ nào không.”

“Không, tớ không bị thương.” tôi túm chặt quần áo. “Tớ… đi tắm… một chút.”

Trước khi Văn Dương kịp nghi ngờ, tôi nhanh chân vọt vào phòng tắm.

Tôi sợ cậu ấy nhận ra.

Trên người tôi… không thể chối cãi… là mùi dịch thể…

Ban đêm gặp ác mộng, khuôn mặt Eric và Andy cứ lặp đi lặp lại không ngừng, đến phút cuối lại biến thành Văn Dương.

Ngày hôm sau tôi đi tìm Lee, bị người ta cường bạo, còn bị quay lại, tôi sợ đoạn phim đen đó dù lưu thông với số lượng nhỏ, cũng có khả năng ai đó sẽ nhận ra nhân vật trong VCD chính là mình. Mặc dù bị cưỡng bức nhưng so với việc người khác phát hiện ra thì chẳng đáng gì.

Lee nổi khùng lên nhưng không có cách nào chỉnh được Eric, chỉ có thể nhẫn nhịn ngầm đi điều tra những đĩa phim đen do cá nhân cung cấp trên thị trường gần đây.

“Không phải…”

“Không phải…”

“Không phải…”

Chuyển đi chuyển lại cố gắng xem những hình ảnh làm cho người ta mắc ói, khi thấy người bên trong không phải là mình tôi khẽ thở phào nhưng đồng thời rất nhanh lại bị cảm giác bất an bao trùm, cái cảm giác như có một quả bom hẹn giờ vô hình trong đầu, chỉ nghe thấy tiếng “tích tắc tích tắc”, cứ phải chờ không biết khi nào nó sẽ nổ bùm một cái bức người ta hoang mang đến gần như phát điên.

Lại thêm một ngày phí công tìm kiếm, tôi leo lên cầu thang, chân nhức run.

“Văn Dương.”

Đang ngồi xổm nghịch đầu máy VCD, cậu ấy quay về phía tôi mỉm cười: “Cơm chiều làm rồi đó, cậu đi rửa tay đi, cầm cả bát đũa ra nhé.”

“Ừ.” tôi mệt mỏi không muốn nói nhiều.

“Không biết là gì nhỉ?” cậu ấy hớn hở. “Hòm thư tự nhiên có thứ này.”

“Chắc là quảng cáo.” tôi thuận miệng đáp, đi vào bếp.

!!!

Đột nhiên toàn thân cứng ngắc.

Thanh âm kia…

Tôi kinh hãi quay đầu nhìn màn hình TV, hét ầm lên: “Tắt đi! Tắt ngay đi!”

Trên màn hình hai người không ngừng dây dưa, tôi bất động trân trân đứng nhìn, nhìn mình cùng Andy nét mặt bị *** điều khiển phóng đại trước mắt Văn Dương.

Văn Dương trong thoáng chốc mặt hết chuyển xanh mét lại sang trắng bệch khiến tôi im bặt. Tôi và cậu ấy, như cùng bị nguyền rủa, cả hai hoá đá, tái nhợt, mọi suy nghĩ đình trệ.

“Tắt, tắt đi.” không biết mất bao lâu giọng nói mới trở về, Văn Dương thẫn thờ nhìn màn hình hồi lâu mới quay đầu lại đối mặt với tôi.

“Đây là cái gì?” cậu ấy hỏi.

Ngay cả vấn đề đơn giản như vậy tôi cũng đáp không được.

“Sao thế?” giọng âm trầm hỏi lại, nói chính xác là cậu ấy đang lầu bầu.

Tôi máy móc thú nhận: “Tớ… tớ bị cưỡng bức…”

“Nói láo!” cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, hai mắt đỏ lên: “Là cậu quyến rũ ông ấy chứ gì?!”

Tôi kinh ngạc, bắt đầu hoài nghi lỗ tai của chính mình.

“Cậu đã dụ dỗ người ta trước đúng không? Ông ấy sao có thể cùng gay?!!” ánh mắt đầy phẫn nộ. “Ông ấy không phải biến thái!”

Biến thái?!





Là nói… tôi sao?

“Cậu giỏi thật đấy…” cậu ấy nắm chặt vai tôi như một con báo muốn xé nát con mồi, không kìm được mà nổi quạu: “Cậu… đúng là đồ đê tiện…”

Xây xẩm mặt mày, tôi nghiêng ngả loạng choạng.

“Cậu rốt cuộc đã làm gì ông ấy? Cậu dụ dỗ ông ấy giống như đã dụ dỗ tôi chứ gì?! Bằng thủ đoạn đó?!” Văn Dương nhẫn tâm lay tôi, lực đạo như muốn đem xương vai tôi bóp nát. “Đồ vô liêm sỉ…”

Nỗi đau như tràn đến tận nơi sâu thẳm nhất, suy nghĩ hỗn loạn, mê muội, uất ức, bi thương, phẫn nộ đan xen, thoắt cái cả hơi thở trở nên khó nhọc.

“Tớ không có…” giọng tôi hư hư tan vào không trung, đầy phẫn nộ: “Là người đó cưỡng…”

Còn chưa nói xong mặt đã bị một bàn tay đánh trúng, tôi chợt sững lại.

Cậu ấy lần đầu tiên đánh tôi. Đầu lệch sang một bên, tôi dần rơi vào trạng thái vô định…

Cái tát kia khiến mặt tôi tê rần, đó mới chỉ là khúc dạo đầu. Văn Dương nắm tóc kéo tôi vào phòng. Tôi chống cự, bụng bị đè lên, dạ dày cuộn đau kịch liệt, trong miệng có vị tanh, chắc môi đã bị rách. Chưa từng bị Văn Dương đối xử nhẫn tâm như vậy, cậu ấy ngồi trên lưng tôi xé toang áo khoác mỏng manh. Tôi hoảng hốt nhớ lại khi bị Eric bắt buộc. Nhưng mà, cậu ấy là Trác Văn Dương, khác xa với Eric, nên càng giãy giụa tôi càng tuyệt vọng.

Văn Dương à, vì sao ngay cả cậu cũng đối xử với tớ như vậy?

Hai chân mạnh mẽ bị bẻ ra, nỗi đau đớn phía sau như bị xé toạc thành hai nửa hằn sâu trong trí nhớ tôi, ánh mắt lạnh lùng cuồng nộ nhìn xuống in lên võng mạc tôi. Đau đến mức ngón tay cũng run rẩy, tôi muốn thét lên nhưng miệng khép mở mà không thể phát ra thanh âm nào. Mỗi động tác như lấy bàn là ủi qua ủi lại lên miệng vết thương, tôi sởn gai ốc, dường như còn cảm nhận được gân xanh trên trán giật bần bật.

Trái tim tôi, có lẽ đã tan vỡ mất rồi.

Vì sao vẻ mặt cậu ấy vẫn tàn nhẫn như vậy, không chút hơi ấm, không chút tiếc thương?

Văn Dương à, tớ đau, đau quá sức chịu đựng.

Văn Dương à, xin cậu dừng lại được không? Tớ làm sai, cậu có thể đánh tớ, nhưng đừng làm thế với tớ…

Mãi đến khi dần nguôi giận, cậu ấy mới đẩy tôi ra, đứng lên hờ hững mặc quần áo của mình.

“Văn Dương…” tôi thì thầm, giọng chua chát.

Cậu ấy không quay đầu lại.

“Văn Dương…” thật sự thì, việc đã đến nước này, tôi cũng không hận cậu ấy, tôi chỉ thấy sợ, sợ cậu ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi tôi.

“Văn Dương…” lòng tôi đau buốt, tay đưa lên muốn chạm vào lưng cậu ấy, mà sao xa xăm đến vậy?

Chí ít quay lại liếc mắt một cái với tớ cũng được, cậu không cần phải giải thích, không cần giải thích gì cả, chỉ cần quay đầu lại nhìn tớ một cái, tớ sẽ tha thứ cho cậu.

Mặc xong quần áo, đột nhiên cậu ấy ngoảnh lại: “Cậu nói người đó cưỡng bức cậu?!”

Tôi mụ mị trong chốc lát mới hiểu ý tứ của cậu ấy, hoảng sợ gật đầu.

“Vậy sao?!” cậu ấy khinh miệt cười cợt: “Đó là ba tôi đó.”

Ba của Văn Dương.

Trước kia cậu ấy đã từng nhắc qua, con người cao lớn, anh tuấn, từ ái ấy… Đối với Văn Dương, ba cậu ấy không khác nào một vị thần.

Tôi kinh hoàng đến nửa ngày mới lọt tai những điều cậu ấy nói, cuối cùng cũng hiểu chuyện mình nên làm rồi.

Tôi nên xin lỗi, nên sám hối, nên nhận sai mới phải. Đối với Văn Dương người ba hoàn mỹ hơn bất cứ ai kia sẽ không hèn hạ thượng một kẻ khác, càng không ở trên màn hình làm cái việc tệ hại này. Nếu nhất định phải có một người chịu trách nhiệm, người đó đương nhiên phải là tôi.

Dù sao tôi cũng là kẻ vô sỉ, đê tiện, là kẻ xấu xa, không biết ngại ngùng, là kẻ sẽ chủ động lên giường với đàn ông.

Trước giờ luôn là thế. Dụ dỗ được con đương nhiên cũng sẽ dụ dỗ được ba.

Đến bây giờ tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thật là tốt, giờ tỉnh lại vẫn chưa muộn.

Tôi thông suốt, cười rộ lên: “Xin lỗi cậu, là tớ không phải, tớ không biết đó là ba cậu, thật đó, tớ không biết.”

“Đương nhiên, ba cậu là người bình thường, không phải đồng tính luyến ái.” tôi không thể khép miệng lại, cười lớn. “Là tớ đi quyến rũ ông ấy, thật sự xin lỗi cậu.”

“Tớ còn quyến rũ cậu, đúng là tội đáng chết muôn lần…” tôi vẫn không ngừng cười, cười chảy cả nước mắt: “Hại cả hai cha con cậu, tớ thật không biết xấu hổ, thật đáng chết.”

Đây hẳn là đáp án cậu ấy muốn nghe.

Văn Dương đi rồi sẽ không trở về nữa, cũng hợp lẽ thôi, trước khi bị biến thành biến thái cậu ấy phải mau chạy nhanh thoát khỏi tôi.

Tôi quá ngu ngốc mà, tự làm tự chịu, cho đến hôm nay mới ý thức được rằng bản thân vốn không phải là người bình thường, người bình thường là những người khinh bỉ chúng tôi, Văn Dương lại là người bình thường. Cho nên cậu ấy mới khinh tôi.

So với tôn nghiêm của người ba đã ở bên cậu ấy mười mấy năm qua, tôi chẳng là cái thá gì.

Tôi cảm thấy mình thích hợp ở cùng một chỗ với những người như Lee hơn, đó mới là nơi tôi nên ở. Tất cả mọi người đều như nhau, không ai có tư cách khinh thường ai. Lâm Cánh ở nơi ấy là vì tinh tú, là ánh trăng được người người sùng bái ngưỡng vọng.

Chợt nhớ tới khi đọc truyện “Nàng Tiên Cá”, nàng Tiên Cá ngốc nghếch kia lại có mộng ảo hão huyền muốn được làm cô dâu của loài Người, chịu đựng bao đau khổ để rồi cuối cùng còn chẳng có được tình yêu của chàng hoàng tử, để rồi cuối cùng hoá thành đống bọt biển ngàn năm vô vi.

Nếu nàng ngoan ngoãn ở vương cung làm công chúa, ắt hẳn nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, trước khi gặp chàng hoàng tử kia, nàng vốn dĩ đã hạnh phúc lắm rồi.

Tôi muốn trở về với đáy biển êm đềm kia…

Tôi dần dà uống rất nhiều rượu, để không phải nhớ đến chuyện gì khác nữa. Rồi nhận ra khi không nghĩ về Văn Dương của tôi, cuộc sống sẽ thật nhẹ nhàng, thật an nhàn. Tôi đã xa cậu ấy được mấy bữa, một giọt nước mắt cũng chẳng buồn rơi, suốt ngày uống đến say khướt, cười méo cả miệng.

Thì ra chỉ cần quên người kia sẽ vĩnh viễn không thấy đau lòng nữa.

Hạnh phúc vốn là chuyện đơn giản như thế, vậy mà trước giờ tôi không hề phát hiện ra.

Đèn đỏ. Gió trở mạnh. Tôi nheo mắt lại.

Đêm nay uống không ít, đầu hơi choáng, chân vô lực như dẫm trên bông gòn. Tôi bỗng thấy hối hận vì ban nãy không để Lee đi cùng nên giờ phải đơn độc nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi mà mắt lại mờ mờ.

“Tiểu Cánh!”

Tôi giật nảy mình.

“Tiểu Cánh!!!” thanh âm thật thân quen, tôi hoảng sợ đến nỗi dũng khí quay đầu lại cũng không có.

Sợ. Không muốn gặp lại cậu ấy. Không muốn nhìn thấy cậu ấy.

Tôi vất vả lắm mới có thể lãng quên, thật vất vả mới có can đảm chạy trốn.

Tôi nhìn thấy cậu ấy chạy về phía tôi.

Hoảng hốt kêu lên một tiếng, tôi vội chạy đi.

Đừng đến đây, hãy tránh xa tớ ra.

Tớ phải về với đáy biển của tớ…

Đừng ép tớ phải trở thành bọt biển.

Tớ chỉ muốn… bình yên tận hưởng cuộc sống dưới đáy đại dương…

Ngọn đèn chói loá chiếu lên mặt tôi, tôi dừng bước, muốn quay lại xem cậu ấy có đuổi theo không.

Đột nhiên chợt nhận ra mình đang đứng giữa đường.

Trong nháy mắt bị bóng đen bao phủ, tai lờ mờ nghe thấy tiếng phanh lại chói tai cùng tiếng kêu sợ hãi của người đi đường, tiếng bước chân rối loạn, rất nhiều thứ tiếng hỗn độn vang lên nhưng kỳ lạ thay, tôi lại phân biệt rất rõ, còn có tiếng kêu sắc nhọn cơ hồ đâm thủng cả màng tai: “Tiểu Cánh!!!”

Máu trong cơ thể chảy từ từ ra, tôi không thấy đau nữa. Trong vài giây ngắn ngủi, mông lung, thẳm sâu ý thức hiện lên những hình ảnh dồn dập. Ngày đầu tiên chạm mặt tại quán bar, nhăn nhở với cậu ấy rồi mãi sau đó cậu ấy mới cười lạnh với tôi một cái…

Mờ nhạt, xa vời, rồi dần dần tan biến.

Lại nhớ đến những đám bọt biển bi ai của nàng công chúa kia.

Hồi ức, suy cho cùng, có lẽ sẽ từng chút một hoá hư vô.

Vô xứ khả tầm – NOT FOUND

Tác giả: Lam Lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.