Với sự giúp đỡ của Tô Kỷ, việc báo danh của Tuyên Tử Phương chỉ còn vấn đề là thời gian. Hiện tại cậu lại được một người đã từng vô địch giải Liên trường – Tô Kỷ – trở thành huấn luyện viên của mình, thành ra Tuyên Tử Phương cảm thấy tràn trề hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Đặc biệt là sau khi nghe phỏng đoán của Tô Kỷ rằng thể chất của Omega tốt hơn cả Beta, Tuyên Tử Phương có một niềm tin mãnh liệt rằng bản thân sắp có một bước tiến mới, một điều mà trước đây có nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Omega có thể kích phát tiềm năng cực đại của mình và mạnh hơn cả Beta sao?
Nhưng mà kể cả Tuyên Tử Phương có không tin đi chăng nữa thì Tô Kỷ hình như lại rất tin tưởng vào khả năng thành công của kế hoạch này. Hãy nhìn mà xem, anh ta đang vui vẻ lấy ra một xấp tài liệu, trên mặt giấy in đậm mấy chữ “Kế hoạch huấn luyện” từ trong ngăn bàn ra, đặt xuống bàn, nói: “Ngày mai bắt đầu huấn luyện, đầu tiên khởi động với chạy ba nghìn mét, sau đó...”
Tuyên Tử Phương đột nhiên ngắt lời: “Ông anh... Anh dựa trên thể chất của tôi mà đề ra phương pháp huấn luyện hay sao?”
Tô Kỷ gật đầu.
“Nhưng mà cơ thể của tôi vừa mới được kiểm tra, mà bảng kế hoạch của anh lại...” Tuyên Tử Phương nghi ngờ nhìn Tô Kỷ.
Tô Kỷ im lặng trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: “Trước đây anh có làm nghiên cứu về cơ thể của Omega, sau đó dựa trên đó mà lập bảng kế hoạch huấn luyện. Vừa hay thể chất của cậu phù hợp với nó, cho nên kỳ huấn luyện của cậu chỉ cần dựa trên bảng kế hoạch này là đủ rồi.”
Tuyên Tử Phương bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Thật.”
Tô Kỷ bình tĩnh đáp, nhìn từ bên ngoài thì không phát hiện ra có điểm sơ hở nào. Tuyên Tử Phương híp mắt nhìn Tô Kỷ một hồi, sau đó gật đầu, chấp nhận lời giải thích có vẻ hợp lý của anh.
Dù sao anh ta cũng không có khả năng biết được thể trạng của mình. Ừm, cũng có lý, cũng bởi vì không biết nên anh ta mới bảo mình cởi quần áo để kiểm tra. Thêm vào đó, anh ta có lợi hại đến mấy cũng chưa chắc giống như bác Tô hay cha mình có trong tay đôi mắt tinh đời, chỉ dựa vào ánh mắt mà có thể nhìn thấu mọi việc.
Tô Kỷ thấy Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghiên cứu bảng kế hoạch, mỉm cười nói: “Nếu không còn gì thắc mắc thì ngày mai bắt đầu.”
“Tôi cảm thấy tối nay bắt đầu luôn cũng được. Tôi cảm thấy hôm nay tôi khỏe lắm.”
“Đêm nay ngủ một giấc cho tốt, bổ sung thể lực.” Tô Kỷ cười cười nói: “Ngày mai cậu sẽ cảm nhận được hôm nay hạnh phúc đến nhường nào.”
Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, dè dặt nói: “Đáng sợ đến mức đó sao?”
“Đầu tiên phải đẩy thể lực của cậu lên đến cực hạn, sau đó bắt đầu rèn luyện. Nội dung huấn luyện mỗi ngày khác nhau, ngày đầu tiên sẽ cho cậu nếm thử đủ phương pháp huấn luyện, từ ngày thứ hai trở đi thì gia tăng áp lực, cho đến khi nào cậu chịu không nổi nữa thì dừng.”
“Kỳ huấn luyện này anh sẽ không nương tay, không phải vì cậu than mệt một tiếng mà bỏ qua. Lượng huấn luyện anh áp dụng lên cậu tuy nhìn thoáng qua có vẻ hơi quá sức với cậu, nhưng thật ra cậu có thể làm được nếu bộc phát toàn bộ khả năng của mình. Nội dung huấn luyện có thể sẽ vượt xa sức tưởng tượng của cậu, nhưng đừng quên rằng anh không phải là một huấn luyện viên nhân từ, sẽ không vì cậu là Omega mà cắt bớt.”
Nghe Tô Kỷ nói xong, Tuyên Tử Phương ngơ ngẩn cả người.
“Giờ rút lui vẫn còn kịp.” Tô Kỷ chậm rãi nói: “Còn nếu quyết định theo đuổi đến cùng, thì phải làm hết sức.”
Tuyên Tử Phương phục hồi lại tinh thần, kiên định mà gật gật đầu: “Được, tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Ừm, vậy thì hiện tại cậu có thể gọi anh là thầy.”
“Hở?”
“Chính thức trở thành thầy trò, phải thay đổi xưng hô. Về sau cho dù đến tổng bộ thì vẫn giữ xưng hô như thế này.” Tô Kỷ nghiêm túc nói: “Giống như anh Lục và cha tôi vậy.”
Tuyên Tử Phương kịp phản ứng, lập tức ngồi thẳng lưng, trịnh trọng gọi: “Thầy.”
“Về sau gọi tôi như vậy đi...” Tô Kỷ nghĩ nghĩ nói: “Toàn bị cậu gọi là ông chú già, ông anh, ông bạn già... Tôi không có già như vậy, tính ra thì tôi cũng không lớn hơn cậu là bao.”
Tuyên Tử Phương cố gắng nhịn cười nói: “Nguyên lại chú... thầy thật sự để ý đến vấn đề tuổi tác sao? Nếu thầy nói với em sớm hơn, nhất định em sẽ không gọi thầy như vậy. “Ông chú già” chỉ là thuận miệng nói thôi. Ừm, thực ra thì gọi là “thầy“... cũng rất dễ nghe.”
Tô Kỷ không đáp lại, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nghiên cứu bảng kế hoạch, nhưng hai tai lại bắt đầu ửng đỏ. Tuyên Tử Phương nén cười đến nội thương, cậu không ngờ rằng Tô Kỷ cũng có bộ dạng đáng yêu như thế này. Hahaha, ai ngờ được người lúc nào cũng hoàn mĩ như anh ta lại là một người để tâm đến vấn đề xưng hô!
Tô Kỷ cuối cùng không nhịn được nói: “Cười cái gì?”
Tuyên Tử Phương vội vàng lắc đầu: “Không, không cười cái gì hết... Vậy ngày mai kết thúc buổi học em sẽ đi tìm thầy.”
“Ngày mai cậu không cần lên giảng đường. Tôi sẽ xin cho cậu nghỉ phép.”
“Một tháng nữa mới đến buổi sát hạch, thầy muốn viện lý do gì để xin cho em nghỉ?”
“Kỳ phát tình đến.”
Tuyên Tử Phương ngạc nhiên nói: “Nhưng mà không phải kỳ phát tình chỉ diễn ra trong vòng một tuần thôi sao?”
Tô Kỷ liếc cậu một cái, đáp: “Trước giờ cậu chưa sử dụng quyền nghỉ vào kỳ phát tình nào, coi như là nghỉ bù đi.”
“Vậy... vậy cũng được nữa hả? Nếu một tháng sau em may mắn lọt vào vòng trong, không lẽ lại lấy lý do đến kỳ phát tình để nghỉ tiếp?”
Tô Kỷ nói: “Đến lúc đó thì cậu không cần phải nâng cao thể lực nữa, mà chuyển qua luyện tập kỹ năng dùng trong chiến đấu, vậy thì không cần nghỉ nữa. Lục Cảnh Đàn chưa nói với cậu sao?”
“Ra thế...”
“Có tôi ở đây, cậu không cần phải lo việc gì cả.” Tô Kỷ cười cười nói: “Cho dù huấn luyện có vất vả thế nào, tôi vẫn luôn theo sát hỗ trợ cậu.”
* * *
Hôm sau không phải dậy sớm huấn luyện, cho đến lúc Tuyên Tử Phương tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cậu rời giường, ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài thì nhìn thấy Tô Kỷ đang ngồi cạnh bàn ăn đọc báo, trên bàn bày biện một bữa sáng thịnh soạn: bánh mì yến mạch, sữa, trứng ốp la, rau dưa,... Tuyên Tử Phương hết sức ngạc nhiên, thiếu chút nữa trợn mắt nhìn: “Em không đi lạc đúng không... Tại sao trong học viện lại có mấy món này?”
“Tôi làm.”
“!!!”
“Lại đây ăn nhanh đi, ăn xong nghỉ ngơi một giờ rồi bắt đầu huấn luyện.” Tô Kỷ ngẩng đầu, nhìn Tuyên Tử Phương nói.
“Thầy, em tự hỏi là không biết thầy còn cái gì mà không biết làm nữa không...” Tuyên Tử Phương uống ngụm sữa, cắn miếng trứng, trầm trồ: “Ngon quá.”
“Làm như vậy thì sẽ khiến cậu xúc động sao?” Tô Kỷ hỏi.
“Hở?”
“Nếu cậu không thích một ai đó, thì cho dù hắn có ưu tú đến thế nào thì cậu vẫn không thích.” Tô Kỷ lại lật một tờ báo, tiếp tục nói: “Giống như cách cậu đối xử với cậu sinh viên ưu tú kia.”
“Hửm?” Tuyên Tử Phương cố gắng nhớ xem cậu sinh viên kia là ai, cuối cùng nặn ra một đáp án: “Ý thầy là Yuste?”
“Ừ.”
“Cậu ta có chuyện gì sao?”
“Cậu không biết cậu ta sẽ trở thành phó chủ tịch Hội sao?” Tô Kỷ lạnh nhạt nói.
Tuyên Tử Phương tròn mắt: “Cái gì??“. Đùa, sao Yuste làm được?
“Xem ra cậu cũng không biết Chủ tịch là ai đúng không?”
Tuyên Tử Phương chớp mắt: “Không rõ lắm...”
“Quân Duy Kỳ.”
Tuyên Tử Phương cảm giác tương lai sắp tới của mình tối đen như mực, ầy, chắc chắn cả thế giới này đang muốn chơi đùa với cậu. Cậu khịt mũi một cái, quyết định không nhắc đến vấn đề mệt mỏi này khi đang ăn. Trước tiên cứ thưởng thức tài nghệ của Tô Kỷ trước khi bước vào huấn luyện hẵng.
Tô Kỷ cũng không nói rõ một ngày cần phải hoàn thành mấy nội dung huấn luyện, mà chỉ khi nào Tuyên Tử Phương hoàn thành một hạng mục với thành tích xuất sắc nhất thì anh mới công bố hạng mục tiếp theo là gì. Vì thế, Tuyên Tử Phương lúc nào nghĩ rằng sau hạng mục này sẽ là hạng mục khác, để không tốn thời gian và thể lực thì hạng mục nào cũng phải cố gắng hết sức để đạt kết quả tốt nhất. Ngẫm lại cũng có lý, nếu như biết trước có bao nhiêu hạng mục, cậu sẽ theo bản năng của con người mà ban đầu làm rất hăng, càng về sau càng mệt mỏi, dễ dẫn đến việc hoàn thành những hạng mục sau cùng một cách qua loa, như vậy thì không có hiệu quả. Hơn nữa, Tô Kỷ còn nhấn mạnh nhiều lần rằng nội dung của bài huấn luyện dựa trên sức chịu đựng của cậu, ngày đầu tiên mới là ngày thử nghiệm, cũng không phải là buổi huấn luyện chính thức.
Vì thế, Tuyên Tử Phương cắn răng kiên trì luyện tập đến phút cuối cùng, nhưng mà...
“Thầy... em dậy không nổi.”
Tuyên Tử Phương há miệng thở dốc, nằm lăn trên mặt đất, toàn thân đau nhức, mệt đến mức không nói được nhiều, mắt lim dim muốn nhắm lại. Tô Kỷ ngồi xổm, cầm khăn mặt giúp cậu lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Giờ cậu nên đứng dậy căng cơ, nếu không về sẽ bị chuột rút“.
“Không được...” Tuyên Tử Phương gian nan mở to mắt, thì thào: “Em không còn đủ sức để mà động ngón tay nữa.”
“Cậu mới rèn luyện với cường độ cao, không nằm xuống như vậy ngay được.”
Tuyên Tử Phương không đáp, cứ nằm vậy thở dốc, một lời cũng không nói được. Tô Kỷ thở dài, luồn vào giữa hai cánh tay cậu, xốc lên. Chân Tuyên Tử Phương mỏi nhừ, không đứng vững ngay được, cả người dựa hết lên người Tô Kỷ.
“Đứng cho vững, dựa vào tôi mà đi.”
“Vâng.”
Dưới sự trợ giúp của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng căng cơ xong, thả lỏng toàn thân. Đầu óc choáng váng, cậu chỉ biết thở dốc mà đi theo Tô Kỷ, anh nói gì thì phải một lúc sau mới phản ứng lại kịp.
Mới ngày đầu tiên mà thể lực của cậu đã cạn kiệt, máu không kịp bơm lên não, cơ thể đạt đến cực hạn.
Về đến nhà, Tuyên Tử Phương vọt lên vùi mình vào ghế sofa mềm mại, chưa kịp hưởng thụ đã bị Tô Kỷ kéo lên, vỗ vỗ hai má nói: “Giờ chưa ngủ được đâu. Uống nước, sau đó ăn cái gì đó để bổ sung thể lực.”
Tuyên Tử Phương mờ mịt mà gật gật đầu, đứng lên, uống ly nước ấm mà Tô Kỷ đưa đến. Uống nước xong, Tuyên Tử Phương cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, bất lực nói: “Giờ thì em thật sự tin tưởng phương pháp huấn luyện của thầy có hiệu quả. Chưa bao giờ thể lực của em tiêu hao đến mức này. Những bài huấn luyện từ lúc khai giảng đến giờ tính ra còn thua xa, thầy quá ác.”
“Cho nên cậu hối hận vì đã nhờ tôi?” Tô Kỷ thản nhiên nói.
“Không.” Tuyên Tử Phương mỉm cười: “Em biết là thầy tốt với em. Với cường độ luyện tập thế này, em cảm thấy đến lúc thi đấu em có thể đánh với Alpha một trận ra trò.”
“Đề ra kế hoạch này là vì chiến thắng cuối cùng của cậu, cả cậu và tôi đều phải cố gắng hết sức.”
“Vâng.” Tuyên Tử Phương thở hổn hển, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lòng tràn ngập mong chờ hỏi: “Thầy, nếu như em kiên trì luyện tập thì liệu em có thể có cơ bắp cuồn cuộn không?”
“...”
“Có không thầy?”
“Không.” Tô Kỷ cườinói: “Pheromone của Omega khiến cậu không thể có được cơ thể cường tráng cho dùtập luyện đến mức nào đi chăng nữa.”