Vô Ý Câu Dẫn

Chương 13: Chương 13




Không thể trở thành một thanh niên lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, Tuyên Tử Phương buồn bã gục đầu. Nhưng mà cậu cũng không nháo hay buồn lâu, vì cái bụng đói đang sôi sùng sục đòi được lấp đầy.

Cậu tặc lưỡi, thôi kệ, mấy vấn đề đó so với đồ ăn ngon thì vẫn còn thua xa.

Tuyên Tử Phương vừa ăn vừa nói: “Em vẫn luôn cho rằng nấu nướng mới là kỹ năng cần có của Omega, không ngờ là Alpha nấu cũng được ghê.”

Tô Kỷ cầm lấy một lát bánh mì, phết sốt cà chua lên, gắp một ít rau dưa, một miếng thịt mỏng, cuộn lại đặt lên đĩa của Tuyên Tử Phương, cau mày: “Kỹ năng cần có của Omega? Chắc là cậu không thường xuyên tham gia lớp học nấu ăn đúng không?”

Tuyên Tử Phương le lưỡi đáp: “Đúng vậy. Học mấy cái này thì có kiểm tra đến tối em cũng qua không nổi một môn. May mà mấy cái này không đòi hỏi thành tích cao, nếu không chắc em không có mặt ở đây được đâu.”

Tô Kỷ cười hỏi: “Tôi tự hỏi là trong trường đào tạo Omega chuyên nghiệp sẽ dạy cái gì?”

“Thầy ơi, thầy sẽ không thích chúng đâu.” Sắc mặt Tuyên Tử Phương đột nhiên tối sầm: “Chẳng hạn, học di truyền học để tính ra làm vào thời điểm nào thì đứa bé sinh ra sẽ mang giới tính nào. Rồi học xã hội học, tính xem trong một xã hội phát triển thì thu nhập cao nhất của Alpha, Beta và Omega là bao nhiêu. À, học cả sinh vật học, luân lý học, lịch sử phát triển nhân loại, vân vân mây mây...”

Tô Kỷ bình luận: “Rất thực tế.”

Tuyên Tử Phương lắc đầu, thở dài: “Nhưng đa số đều là lý thuyết nhàm chán. Em dám cá là đa số người học sau khi tốt nghiệp áp dụng rất ít mớ kiến thức được học vào thực tiễn.”

“Hửm?”

Tuyên Tử Phương giảng giải: “Lấy ví dụ thế này đi: nếu em cùng thầy kết hôn, thầy là Alpha, nếu thầy muốn em sinh ra một Alpha thì trước kỳ phát tình một tuần em phải bổ sung ba loại thuốc khác nhau để tăng khả năng đứa trẻ sinh ra là một Alpha. Không những thế, vấn đề ăn uống cũng bị quản lý nghiêm ngặt.”

Tô Kỷ nghiêm túc nói: “Tôi không bao giờ yêu cầu như vậy, cậu sinh ra Alpha, Beta hay Omega thì tôi đều thích.”

“Ài, cảm ơn thầy nhiều.” Tuyên Tử Phương tưởng rằng đối phương đang an ủi cho thân phận Omega bi kịch của mình, tỏ vẻ cảm ơn rồi nói tiếp: “Cho nên em cảm thấy mấy trường học dành cho Omega chẳng ra đâu vào đâu, thời đại giờ cái gì không biết thì cứ tra Internet là ra rất nhiều thông tin, tài liệu bổ ích liên quan. Tính ra ở Thủ đô còn đỡ, ít nhất ở đây Omega còn được coi trọng, được phát triển toàn diện, chứ ra khỏi hành tinh Zeus này mà xem, thảm cực. Giống như hành tinh K-306, quê em, số lượng Omega sinh sống không nhiều, toàn được nuôi dưỡng bao bọc đến mức không thể thuần khiết hơn, cái gì cũng không biết, không màng thế sự, ngay cả số phận rồi nhân duyên đều bị sắp đặt sẵn ngay từ lần phát tình đầu tiên.”

Tô Kỷ nhìn Tuyên Tử Phương hỏi: “Vậy cậu nghĩ như thế nào về vấn đề này?”

“Vấn đề nào cơ? Vấn đề giáo dục Omega?”

“Thực trạng của Omega.”

“À...” Tuyên Tử Phương suy nghĩ một lát, đoạn nói: “Có thể thấy rằng chính phủ đang ra sức thay đổi thực trạng đáng buồn này của Omega, nhưng mà các vị trí then chốt trong xã hội đều yêu cầu sức khỏe và trí tuệ từ Alpha và Beta. Trong khi đó, Omega thường bị đánh giá là làm việc không hiệu quả bởi vì quá yếu đuối và bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình. Nhưng trên thực tế, giống như thầy nói, Omega tính ra cũng đâu kém cạnh Beta hay Alpha, vả lại, thuốc ức chế kỳ phát tình cũng không phải là không có. Em nghĩ lý do khiến địa vị xã hội của Omega luôn thấp kém như vậy là chính phủ không tìm ra cách giúp Omega phát hiện và phát huy năng lực của bản thân.”

Tô Kỷ cười cười nói: “Thật vinh hạnh khi được nghe cậu nói như vậy. Cái nhìn của chúng ta rất giống nhau đó.”

“Ơ, thầy cũng nghĩ vậy??” Tuyên Tử Phương kinh ngạc nhìn anh.

“Nếu cậu để ý thì cậu sẽ phát hiện ra chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau.”

Tuyên Tử Phương cười vui vẻ: “Ồ, cho nên quan hệ của chúng ta mới tốt như vậy. Không dễ để gặp một người có thể hiểu được suy nghĩ tâm tư của mình đâu.”

Ánh mắt Tô Kỷ trở nên âm trầm. Anh nói: “Quan hệ của chúng ta còn có thể tốt hơn nữa.”

“Hở?”

Tô Kỷ không nói thêm điều gì, chỉ cười cười đặt vào đĩa của cậu một lát bánh mì nữa. Tuyên Tử Phương tiếp tục vui vẻ ăn uống, hai bên má phồng to, không ngừng bật ngón cái khen ngợi tay nghề của Tô Kỷ.

“Ngon... Ăn rất ngon.”

Tô Kỷ vì Tuyên Tử Phương mà chuẩn bị một bữa tối đầy đủ đồ ăn ngon, số lượng không nhiều nhưng cũng đủ để Tuyên Tử Phương ăn đến thở không ra hơi. Đợi Tuyên Tử Phương ăn xong, Tô Kỷ dọn dẹp đồ ăn còn thừa trên bàn, dọn xong lại bắt gặp ánh mắt chờ mong lấp lánh của Tuyên Tử Phương.

Tô Kỷ nhất thời lặng người không biết nên nói gì.

“Em còn đói.”

Tô Kỷ vỗ vai cậu, nói: “Cố gắng chịu đựng, đó cũng là một nội dung huấn luyện.”

Tuyên Tử Phương gật gật đầu, lại ngáp một cái.

Tô Kỷ rửa bát xong, từ trong phòng bếp đi ra thì thấy Tuyên Tử Phương đã gục mặt lên bàn mà ngủ ngon lành.

Anh lay Tuyên Tử Phương, bất đắc dĩ nói: “Đi tắm rồi hẵng ngủ.”

“Ưm... Không đi, em mệt lắm...” Tuyên Tử Phương than thở, mở to mắt, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn Tô Kỷ.

Tô Kỷ giật mình, sau đó hơi nhíu nhíu mày: “Tắm nước ấm cũng giúp thả lỏng thân thể, nếu không ngày mai cơ thể của cậu sẽ rất đau nhức.”

“Kệ đi... Muốn đau thì cứ đau.” Tuyên Tử Phương không chịu được mà nhắm mắt lại.

“Thiệt là... Cậu hết thuốc chữa rồi.”

Tô Kỷ lắc đầu thở dài, cúi người bế Tuyên Tử Phương lên. Hành động đột ngột này khiến Tuyên Tử Phương giật mình mà tỉnh ngủ. Cơ thể bị người nhấc lên, đầu tựa vào ngực Tô Kỷ. Tim Tuyên Tử Phương đập thình thịch, áo sơ mi mỏng căn bản không che được vóc người hoàn mĩ của anh, dựa vào thế này, Tuyên Tử Phương cảm nhận được cơ ngực cường tráng cùng hương vị của Tô Kỷ...

Lý trí bị thử thách, Tuyên Tử Phương chật vật nói: “Thầy... Em tự mình đi được...”

Tô Kỷ cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Không phải là cậu không có sức, mệt đến mức không muốn tắm sao?

“Không không không... Không phải...”

“Cậu đã mệt như vậy thì người làm thầy như tôi phải giúp đỡ cậu hết mình.” Tô Kỷ nở nụ cười.

“Em tự cởi...” Tuyên Tử Phương dè dặt nói, Tô Kỷ gật đầu, buông cậu xuống, bước vào phòng tắm giúp cậu chuẩn bị nước tắm.

Tuyên Tử Phương quả thật mệt đến mức ngoan ngoãn, hơn nữa ăn xong cũng lười nháo, chờ cậu cởi xong quần áo thì nước trong bồn tắm lớn cũng gần đầy. Tô Kỷ thử nhiệt độ nước, ấm vừa tay, hài lòng nói: “Được rồi.”

“Em... em tự vào.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương quẫn bách bước vào ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước nóng bốc lên khiến mặt cậu ửng hồng. Cậu lấy khăn tắm che đi bộ phận nhạy cảm, hơi ngượng ngùng nhìn Tô Kỷ.

“Cậu với tay tới sau lưng được?” Tô Kỷ có chút mất mát nói: “Thấy cậu mệt mỏi như vậy, tôi đang định giúp cậu chà lưng, nhưng mà xem ra cậu không cần tôi giúp...”

“Được rồi...” Tô Kỷ lộ vẻ đáng thương thế này khiến Tuyên Tử Phương đỡ không nổi, bèn xoay người nói: “Vậy phiền thầy lại giúp em.”

Tô Kỷ ngồi xổm, đưa tay về phía Tuyên Tử Phương.

Tuyên Tử Phương trố mắt: “Hửm?”

Tô Kỷ thản nhiên nói: “Khăn tắm. Không có nó thì làm sao tôi giúp cậu chà lưng?”

“...”

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cậu không mặc đồ, chuyện quá phận chúng ta cũng từng làm qua, hơn nữa tôi vẫn chưa quên hôm qua cậu làm gì đâu, vậy thì cậu che che chắn chắn làm gì?”

Tuyên Tử Phương đành phải đưa khăn tắm ra, sắc mặt đỏ bừng.

Tô Kỷ giúp Tuyên Tử Phương chà lưng, thuận tiện mát xa bờ vai cùng tay chân của cậu. Khi Tô Kỷ xoa bóp đến eo cậu, Tuyên Tử Phương thoải mái đến mức muốn ngủ, lười quản, mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm.

Tô Kỷ nở một nụ cười thản nhiên, một tay đỡ lưng cậu, một tay thu thành nắm đấm, dùng khớp xương và đầu ngón tay dịu dàng ấn vào bụng cậu, nghe thấy Tuyên Tử Phương thoải mái mà vô thức hít một tiếng, anh càng ra sức phục vụ.

“Ừm...”

Tuyên Tử Phương lười biếng mở mắt, phát hiện mình đang bị Tô Kỷ ôm từ phía sau, cả hai đều đang ngồi trong bồn tắm.

“Thầy!?”

“Tôi đang giúp cậu mát xa.” Tô Kỷ mỉm cười, thấp giọng nói: “Cậu đỏ mặt như thế, phải chăng là đang nghĩ đến hình ảnh gì đó không được hài hòa cho lắm?”

Tuyên Tử Phương đỏ mặt thanh minh: “Không...”

“Ừm... tình huống hiện tại thì đúng là không thể không liên tưởng đôi chút.”

“Em...” Tuyên Tử Phương xấu hổ đến mức không nói nên lời.

Tô Kỷ cười cười: “Đùa với cậu chút thôi. Sao, còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái nữa không?”

Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ: “Đùi còn hơi... Khoan!!”

Tô Kỷ vậy mà tự nhiên đặt tay lên đùi cậu, thành thục xoa nắn. Làn da ở đùi khá mẫn cảm, bị Tô Kỷ xoa xoa bóp bóp như vậy, cả người Tuyên Tử Phương run rẩy như bị điện giật, xê dịch thân thể.

“A... Đừng lộn xộn.”

Tuyên Tử Phương giật mình, sợ đến mức không dám cử động, bởi vì hồi nãy cậu vừa động thì cảm giác cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đó của Tô Kỷ đang ngạnh lên, đỉnh đỉnh sau lưng cậu.

Hai người không nói gì, Tuyên Tử Phương có thể nghe được âm thanh trầm thấp của Tô Kỷ, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn, động tác mát xa cũng dừng lại ở dưới.

Trực giác nhắc nhở cậu rằng trong những lúc như thế này thì nên làm ngơ như không biết gì hết, chờ Tô Kỷ từ từ hồi phục hơi thở bình thường.

Nhưng mà không biết cậu nghĩ sao mà lại quay người lại, nhìn thấy hai má hơi phiếm hồng cùng dáng vẻ nhẫn nại của Tô Kỷ.

Tô Kỷ toàn thân không mặc gì, thân trên bị nước ấm ủ nên một mảng hơi nước mỏng, mồ hôi bám trên làn da anh trông như những hạt bụi, xinh đẹp lấp lánh lạ thường.

Tự nhiên Tuyên Tử Phương cảm thấy thân thể mình cũng nóng lên, hô hấp càng lúc càng nặng nề.

“Thầy, bình thường đều là thầy giúp em. Lần này đến lượt em giúp thầy.”

Môi Tô Kỷ giật giật, hình như nói cái gì đó, nhưng Tuyên Tử Phương lại không nghe rõ. Đang chờ anh ổn định hơi thở thì đã bị kéo lại hôn.

Tuyên Tử Phương vất vả lắm mới khôi phục được chút thể lực, kết quả ở trong phòng tắm lại khiến thể lực tiêu hao về con số 0. Cậu mơ mơ màng màng cảm nhận mình được Tô Kỷ bế lên, lúc này thì cậu mệt lắm rồi, không muốn động tay động chân nữa, nhắm mắt lại để Tô Kỷ phục vụ.

Nằm trên giường, Tuyên Tử Phương nghe được tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, nhíu mày. Bình thường trước khi ngủ Tô Kỷ đều sẽ chúc cậu ngủ ngon, sao hôm nay lại không thấy? Cậu chưa kịp hỏi thì có ai đó trèo lên giường, nằm xuống.

“Thầy?”

Trong bóng tối, Tô Kỷ nghiêng người hôn trán cậu, nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, huấn luyện rất vất vả, cho nên tôi sẽ dành toàn bộ thời gian ở bên chăm sóc cho cậu.”

Khoan đã, vì thế mà đến đi ngủ cũng ngủ cùng?

Tuyên Tử Phương đơ mặt.

Tô Kỷ mỉm cười: “Ngủ ngon, Tử Phương.”

Tuyên Tử Phương không biết phải làm sao, đành phải đâm theo lao nói: “Thầy ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.