Vô Ý Câu Dẫn

Chương 46: Chương 46




Trận đấu mở màn của cuộc thi được rất nhiều người chú ý, thí sinh ghi danh đông đến mức muốn làm sập trang web của học viện, Tuyên Tử Phương chợt nhớ lại ngày xưa mình đi ghi danh Giải Tam học viện, cảm thấy lần này chỉ có hơn chứ không có kém, bởi trong cuộc thi này, chỉ cần ghi danh là sẽ được thi đấu, không phải trải qua bước xét duyệt hồ sơ, thậm chí, các trận đấu đều do hệ thống sắp xếp.

Nói cách khác, chỉ cần ghi danh là có thể tham gia thi đấu, dễ hơn tham gia Giải Tam học viện rất nhiều, thành ra sẽ có nhiều sinh viên muốn thử một phen.

Trước đó, ban tổ chức chạy deadline sấp mặt cho công tác hậu cần và truyền thông, còn phỏng vấn tuyển thủ hạt giống, thành viên ban Báo chí bận đến sứt đầu mẻ trán, chỉ hận không có ba đầu sáu tay để giải quyết công việc nhanh chóng, mỗi người kiêm một lúc mấy nhiệm vụ.

Ngay cả Tuyên Tử Phương, người không có kinh nghiệm, cũng bị lôi đi làm việc.

Trưởng ban là một người có đầu óc không được bình thường, mỗi khi bị stress, anh ta đều ôm đầu trong đau đớn, thậm chí đôi khi còn đập đầu vào tường, nếu không có người ngăn cản, dám anh ta đi đánh cờ với ông bà lâu rồi.

“Trưởng ban à...” Tuyên Tử Phương gõ cửa phòng làm việc, lại thầm cảm thán trước sự giàu của Hội Sinh viên trường. Cậu cẩn thận nhìn đồng chí trưởng ban đang ngồi xổm trong góc tường, đầu đội tạp chí của ban, lại gần vỗ vai anh, nói: “Em sắp xếp hồ sơ phỏng vấn xong rồi, anh có muốn xem qua không?”

Trưởng ban ngẩng đầu lên nhìn cậu, vội nắm chặt bàn tay cậu, rưng rưng nói: “Cảm ơn em rất rất nhiều... Nếu như không có em giúp đỡ, chắc anh toang rồi, huhu, người có năng lực phải làm nhiều hơn người bình thường...”

Tuyên Tử Phương run rẩy đáp: “Em rất vui khi được anh động viên.”

Trưởng ban lau nước mắt, quay lại bàn làm việc, nghiêm túc lật danh sách của Tuyên Tử Phương, lại ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tử Phương này, sao em không ghi danh?”

“Dạ?” Tuyên Tử Phương tròn mắt, hỏi ngược lại: “Vì sao em phải ghi danh?”

Trưởng ban đẩy kính mắt, ánh mắt đầy suy tư, nói: “Anh còn nhớ như in dáng đứng của em năm ngoái trong Giải Tam học viên, hiên ngang oai hùng... Cơ thể nhỏ nhắn mà khỏe đến kinh hoàng, không hổ danh là máy bay chiến đấu Omega!”

Tuyên Tử Phương cạn lời. Cái này được tính là đang khen ngợi không vậy?

Trưởng ban không phát hiện ra Tuyên Tử Phương đang bối rối, tiếp tục nói: “Còn bây giờ! Em lại gia nhập ban Báo chí, là người của ban! Haha, để những tên ngu si tứ chi phát triển kia nhìn cho rõ, người của chúng ta vừa có thể cầm súng vừa có thể cầm bút, cái gì cũng làm được, tương lai xán lạn!”

Tuyên Tử Phương: “...”

“Chúng ta không có Alpha thì đã sao! Chúng ta mạnh mẽ, kiên cường, bất khuất, vinh quang!” Trưởng ban càng nói càng kích động, cuối cùng nhảy lên bàn làm việc, giơ cao nắm tay, hùng hồn hô: “Hô vang cùng anh nào —— vinh quang!”

Tuyên Tử Phương nhìn hắn, thản nhiên nói: “Em cảm thấy em vào nhầm nơi rồi.”

Nói xong, Tuyên Tử Phương yên lặng thu dọn hồ sơ trên bàn làm việc, gật đầu chào trưởng ban vẫn đang high, rồi rời phòng làm việc.

“... Ê, ít nhất cũng phải cho anh nói hết chứ.” Nhìn bóng dáng Tuyên Tử Phương rời đi, trưởng ban không hề lo lắng nói với theo.

Tuyên Tử Phương đưa danh sách cho đồng chí phó ban, phó ban là người đầu tiên công nhận công sức vất vả của cậu, rồi chọn ra mấy người, nói: “Chú ý các trận đấu của họ, nếu họ thắng vòng đầu thì phỏng vấn ngay. Đi theo người ta từ lúc mới bắt đầu sẽ giành được nhiều cảm tình hơn, nếu chờ đến lúc họ thành danh mình mới mò đến thì sẽ không thu được tin tức gì hay ho, em hiểu chưa?”

“Hiểu ạ...”

Phó ban mỉm cười: “Anh đoán là ít nhất cũng có mấy người trong danh sách này đạt thành tích cao.”

So với trưởng ban, đồng chí phó ban đáng tin hơn nhiều, mặc dù lúc nào hắn cũng suy nghĩ tính kế người khác, nhưng so với trưởng ban thì bình thường hơn rất nhiều rồi.

Tuyên Tử Phương ghi chép lại mấy cái tên phó ban giao cho, hỏi: “Còn có yêu cầu gì không ạ?”

“Không.” Phó ban lười biếng vươn vai, cười tủm tỉm, nói: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không từ chối cậu phỏng vấn. Theo như anh biết, lúc trước bọn họ đều từng viết thư tình cho em.”

Tuyên Tử Phương: “...”

Phó ban: “Nếu biết sẽ được em phỏng vấn, không chừng còn liều mạng trên sàn đấu ấy chứ. Anh nghĩ em sẽ phỏng vấn họ tốt thôi, không ai nỡ từ chối yêu cầu của người đẹp đúng hem?”

Tuyên Tử Phương: “... Em cảm thấy có gì đó hơi sai sai.”

Đồng chí phó ban: “Em nghĩ nhiều rồi, à, còn chuyện này nữa, em đừng học theo trưởng ban nhà mình nhé.”

“Không bao giờ có chuyện đó đâu ạ.” Tuyên Tử Phương lập tức đáp: “Có chết cũng không dám.”

Tạm biệt anh phó ban, Tuyên Tử Phương thở dài, lại nhìn danh sách được phân công.

Không ngờ lại có Yuste trong danh sách này.

Khoan đã, nói vậy, lí nào những người bị Tô Kỷ gọi là “rác rưởi của nhân loại” có cả Yuste?

May mà Yuste đã biết quay đầu là bờ, nếu không Tuyên Tử Phương cũng không biết đối mặt với cậu ta thế nào, mà chính mình cũng không biết chuyện này. Bây giờ, Tuyên Tử Phương cũng đã kết hôn sinh con, coi như là không có duyên vậy.

Đến tuần thứ hai sau khai giảng, cuối cùng vòng đầu tiên của cuộc thi đã có kết quả.

Cuộc thi này có quy mô lớn nhất toàn học viện, bởi vì số lượng sinh viên ghi danh rất đông, hầu hết là sinh viên toàn thành, kết thúc vòng thứ nhất, chỉ còn lại một nửa.

Nhưng cho dù chỉ còn một nửa, số lượng thí sinh cũng rất tốt.

Tuyên Tử Phương cầm hồ sơ đăng ký dự thi, tìm thấy phòng học của đối tượng phỏng vấn, chuông tan học vừa reo, cậu đã thủ sẵn trước cửa phòng học, chờ mục tiêu phó ban giao xuất hiện.

Đồng chí Alpha to con có lẽ không quen bị người khác chặn lại trước cửa lớp, trước giờ đều là hắn chặn đầu người khác, nhưng sau khi nhìn thấy Tuyên Tử Phương thì hết hồn.

Tuyên Tử Phương lễ phép cười cười: “Đừng lo lắng, tôi là người của ban Báo chí, hôm nay tôi đến đây là muốn phỏng vấn cậu một vài câu...”

Anh bạn đô con hơi thẹn thùng, gãi gãi ót, nói: “Nếu có thể góp chút sức lực để giúp đỡ cậu... tôi luôn sẵn sàng, sẵn sàng!”

Tuyên Tử Phương: “...”

Anh bạn đô con nhìn sắc mặt Tuyên Tử Phương, ngại ngùng hỏi: “Tôi nói sai chỗ nào sao?”

“Không có, chúng ta bắt đầu thôi.” Tuyên Tử Phương lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Trước hết, chúc mừng cậu đã vượt qua vòng thi đầu tiên.”

“Cảm... cảm ơn.” Hắn đáp.

Tuyên Tử Phương vừa mỉm cười vừa lật tập câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, ngẩng đầu hỏi: “Nghe nói chuyên ngành của đối thủ của cậu cũng liên quan đến đấu đối kháng, trước lúc thi đấu cậu có điều tra thực lực của đối thủ không?”

“Không đâu, tôi chỉ lên mạng trường xem thời gian thi đấu, tôi không quan tâm đối thủ là ai.”

“Cậu rất tự tin sao?” Tuyên Tử Phương cúi đầu ghi chép, hỏi.

“Cũng không phải luôn...” Anh bạn đô con nói nhỏ dần, ngừng một lát lại nói: “Thực ra là tôi lười tìm hiểu, mạng lag quá.”

Tuyên Tử Phương: “...”

Đáp án này không nằm trong dự liệu của Tuyên Tử Phương, cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Anh bạn đô con cũng im lặng nhìn Tuyên Tử Phương, bầu không khí trầm lặng hơi xấu hổ.

Tuyên Tử Phương lại lật sang trang tiếp theo, cau mày, “bộp” một tiếng gập tập lại, âm thanh đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến anh bạn trước mặt giật mình, hơi run.

“Thật ngại quá... Những câu hỏi tôi chuẩn bị sẵn không dùng được nữa.” Tuyên Tử Phương tiếc nuối nói: “Giờ tôi sẽ hỏi cậu chuyện khác vậy, cậu có thể trả lời được không?”

“Không thành vấn đề.” Hắn mỉm cười: “Hỏi đi!”

“Bình thường quan hệ bạn bè của cậu thế nào?”

“...” Bạn cao to đáp: “Chắc là... cũng tốt.”

Tuyên Tử Phương: “Như vậy, có người đến cổ vũ cậu khi cậu tham gia vòng thứ nhất đúng không?”

Bạn đô con: “... Có, bạn cùng ký túc xá của tôi.”

Tuyên Tử Phương: “Người yêu của cậu có đi cổ vũ cho cậu không?”

Anh bạn đỏ mặt, ấp úng một lúc lâu, ngượng ngập nói: “Không có, tôi còn độc thân.” Nói xong, người này lại liếc mắt nhìn Tuyên Tử Phương, hai tai đỏ bừng.

“...” Tuyên Tử Phương nhận ra mình vừa hỏi trúng câu không nên hỏi, gãi gãi đầu, nói: “Ừm, tạm thời phỏng vấn chừng này thôi, chắc cậu còn tiết học đúng không, tôi sẽ theo dõi trận sau của cậu, hy vọng được gặp lại cậu!”

Ý tưởng của phó ban là luôn theo dõi sát sao các tuyển thu thắng vòng đầu, cuối cùng tổng kết lại thành một chuyên đề cá nhân, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người truy cập website của ban để biết thêm về họ, thậm chí còn có thể tăng số lượng người mua tạp chí.

Ý tưởng rất tốt, nhưng vấn đề là ban Báo chí không đủ nhân lực, trong ban toàn người có đầu óc không bình thường, theo lời của những người ban khác thì là: “Muốn gia nhập đại gia đình ban Báo chí, điều kiện tiên quyết là đã giác ngộ, có lập trường vững chắc, tư tưởng kiên định.”

Có những lúc việc trong ban rất nhiều, nhiều người cũng rời đi, dần dà, những người lưu lại đều là những người “đã giác ngộ, có lập trường vững chắc, tư tưởng kiên định.”

Vì thế, sau khi làm việc cho ban vài tuần, Tuyên Tử Phương cảm thấy hơi nghi ngờ, Quân Duy Kỳ sắp xếp cậu ở trong ban này là vô tình hay cố ý?

Lí nào trong mắt Quân Duy Kỳ mình cũng là một người không bình thường?

“Hầy...” Tuyên Tử Phương thở dài, mặc dù mọi người xung quanh đều có cái gì đó kỳ lạ, nhưng rất vui.

“Thở dài cái gì?” Yuste khoanh tay, tựa vào bức tường, nói: “Có vấn đề gì thì hỏi nhanh đi, tôi còn đi thực tập nữa.”

“A...” Tuyên Tử Phương giật mình, nói: “Nghe nói Tổng cục Kỹ thuật của Bộ tư lệnh Hoàng gia* sẽ tuyển cậu vào làm sau khi tốt nghiệp, chúc mừng cậu, đi thực tập cũng vất vả lắm đúng không?”

(*Hôm nay cuối cùng cũng nghĩ ra được cái tên theo tui là sát nghĩa nhất của từ “ngự thống” trong bản QT, các chương trước khi beta sẽ sửa lại ở những đoạn cần thiết phải gọi tên đầy đủ, còn bình thường vẫn gọi tắt là bộ tư lệnh ạ.)

Yuste nheo mắt nhìn Tuyên Tử Phương, nói: “Hình như đây là vấn đề cậu không nên hỏi thì phải?”

Tuyên Tử Phương: “Bạn bè với nhau mà cũng không được quan tâm lẫn nhau à?”

“Cậu chẳng chuyên nghiệp gì cả.” Yuste lắc lắc ngón trỏ trước mặt Tuyên Tử Phương, nói: “Không phải bây giờ cậu đang là phóng viên sao, vậy thì phỏng vấn nhanh nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Tuyên Tử Phương: “Sao cậu lại quạu với tôi?”

Yuste hung dữ đáp: “Chẳng lẽ muốn tôi chúc mừng cậu, mừng cậu vừa sinh con?”

Tuyên Tử Phương: “...”

Yuste hừ một tiếng.

“Thôi được rồi, tôi bắt đầu phỏng vấn cậu nhé.” Tuyên Tử Phương nhìn bút ký trên tay, hỏi: “Ừm, bạn Yuste, xin hỏi bạn có cảm tưởng thế nào sau khi chiến thắng trận đầu tiên trong mùa giải?”

Yuste: “Không có.”

Tuyên Tử Phương: “... Ừm, vậy thì trong suốt quá trình thi đấu, bạn nghĩ đến điều gì để giành chiến thắng?”

Yuste nhướn mày nhìn cậu, đáp: “Không có.”

Tuyên Tử Phương: “... Sau khi chiến thắng, bạn có muốn gửi lời cảm ơn đến người nào không?”

Yuste: “Không có ai.”

Tuyên Tử Phương nghiến răng: “Ngoài câu trả lời là “không” ra thì bạn còn câu trả lời nào khác không?”

Yuste xoa tay, nói: “Thật sự là không có.”

Tuyên Tử Phương: “Vậy bạn có muốn ăn mừng với ai không?”

“Còn hỏi vậy nữa?” Yuste bật cười, nhìn Tuyên Tử Phương bằng ánh mắt đầy khiêu khích, nói: “Cậu lại không chuyên nghiệp rồi.”

Tâm sự dày:

Như ước nguyện, cuối cùng tui cũng được làm bài tập rồi.

Đang quét nhà thì lớp trưởng gọi: “Các nhóm trưởng check mail nhận bài đi.”

Tui:??? Cầu được ước thấy thật luôn nè.

Tui chia bài xong, đặt xong lịch nộp cho cả nhóm, nhắn tin trong group chat: “Cho chiếc hẹn gọi nhau làm bài đi các bạn.”

Các bạn: “Tao quăng não ở nhà rồi mày ơi.”

Nhưng tui biết các bạn ấy chỉ đùa tui thôi.

Đang thảo luận bài với nhóm thảo luận thì nhận được mail của chị trưởng bộ phận. Check inbox thì thấy chị nhắn:

“Đến giờ làm việc em ei.”

Hôm qua vừa ngoi ngóp mò dậy trong mớ deadline thì nghe tin sốc lúc nửa đêm. Và lại đi share bài trên facebook nhắc nhở mọi người giữ vững tinh thần.

Đó là lý do tui mất hút.

Thực ra trong vài phút rảnh rỗi hiếm hoi tui còn đọc hai fanfic của Đông Lào x Việt Nam. Cũng có lượn lờ twitter hít ít pỏn của OTP...

Tuần sau tui phải nộp bốn bài thảo luận lận, nên lại hẹn mọi người vào cuối tuần sau thôi. Tui đang xem xem trường có lại cho quả nghỉ thêm vào phút chót như mọi khi hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.