Vô Ý Câu Dẫn

Chương 47: Chương 47




Tuyên Tử Phương ủ rũ về nhà, người máy A Nha ôm Nháo Nháo đứng trước cửa đón cậu, nhưng Tuyên Tử Phương chỉ xoa xoa gương mặt mềm mềm của Nháo Nháo, không giống mọi ngày sẽ nhào vào ôm hôn mấy cái. Hôm nay, Tuyên Tử Phương thế mà lại buồn rầu tự nhốt mình trong phòng.

A Nha ôm Nháo Nháo đứng bên cửa, Nháo Nháo tỏ vẻ nghi ngờ, quơ quơ hai cánh tay đầy thịt, muốn ôm Tuyên Tử Phương, lại bị người máy ngăn cản.

Nháo Nháo bắt lấy ngón tay A Nha, la lên.

Đôi mắt A Nha ánh lên tia sáng xanh lục, cũng không giải đáp thắc mắc của Nháo Nháo.

Bảy giờ tối, Tô Kỷ về đến nhà.

Vừa mở cửa, Tô Kỷ cảm thấy bầu không khí trong nhà có gì đó không đúng, anh gọi người máy lại, hỏi: “Tử Phương đâu?”

Người máy trả lời, thanh âm lạnh băng không cảm xúc: “Trong, phòng.” Đáy mắt lại lóe lên tia sáng xanh lục.

“Tôi biết rồi, đi chuẩn bị cơm chiều đi.” Tô Kỷ nói.

Sắp xếp xong, Tô Kỷ đứng trước cửa phòng, gõ cửa.

Người trong phòng không đáp lại tiếng nào, không biết có cho vào hay không.

Tô Kỷ đương nhiên không để mặc Tuyên Tử Phương tự nhốt mình trong phòng, đẩy cửa đi vào, gọi: “Tử Phương.”

Tuyên Tử Phương ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường, hai tay ôm đầu gối.

Thấy Tô Kỷ vào phòng, cậu cũng không phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, lại buồn bã gục đầu.

Tô Kỷ cau mày, ngồi xổm trước mặt cậu, sờ trán cậu, hỏi: “Em bị bệnh hả?”

“Không có...” Giọng Tuyên Tử Phương nghèn nghẹn, cậu ngẩng đầu nhìn Tô Kỷ, ấm ức nói: “Thầy, em...”

Cậu mở miệng hồi lâu vẫn không nói được gì, lại im lặng.

“Em gặp chuyện gì không vui sao?” Tô Kỷ tuy hỏi nhưng gần như là khẳng định.

“Vâng... Chắc vậy.”

“Nói cho thầy nghe.” Tô Kỷ xoay người, ngồi bên cạnh Tuyên Tử Phương, ôm vai cậu, kéo cậu vào lòng, nói: “Có gì cứ nói, anh nghe đây.”

Tuyên Tử Phương trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Thầy, em cảm thấy em không hợp làm phóng viên...”

“Vì sao?”

“Bởi vì... em cảm thấy mình không được chuyên nghiệp.” Tuyên Tử Phương thở dài, kể những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây cho anh, lại nói: “Yuste nói đúng, em biết là đôi khi trong lúc phỏng vấn, em sẽ hỏi những câu không nên hỏi... khiến đối tượng được phỏng vấn lúng túng, người làm phóng viên như em thật đáng trách.”

Tuyên Tử Phương lại nói: “Em biết vấn đề của mình ở đâu, em không có kỹ năng nghiên cứu tốt, tính cách lại tưng tưng, cũng không khống chế tốt cảm xúc của mình khi công tác.”

Tô Kỷ không trả lời cậu, mà hỏi ngược lại: “Bỏ qua những vấn đề trên đi, hôm nay em làm việc có thấy vui không?”

“Sao ạ?”

“Đừng để tâm đến những lời Yuste nói, em có cảm thấy việc đi phỏng vấn người khác hiện tại có thú vị không?” Tô Kỷ nhìn thẳng vào mắt Tuyên Tử Phương, hỏi.

“Có... có thú vị.” Tuyên Tử Phương ngại ngùng, gãi má đáp: “Không vui bằng lúc nói chuyện với anh, nhưng vẫn vui.”

Tô Kỷ gật đầu, nói: “Vậy là đủ rồi. Em có chuyên nghiệp hay không không quan trọng, em yêu thích công việc này là được.”

“Nhưng nghe nó cứ...”

“Không sao cả, dù sao việc em muốn làm không phải là việc đòi hỏi sự nghiêm túc cao, không cần tự đặt ra yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như thế.” Tô Kỷ xoa đầu cậu, nói: “Đi ra ăn cơm, anh nói với người máy chuẩn bị những món em thích đó.”

“A? Là món gì ạ?”

“Cứ ra ngoài sẽ biết.” Tô Kỷ bật cười, đứng lên, thuận tay kéo Tuyên Tử Phương đứng dậy.

Tuyên Tử Phương suy nghĩ một lát, cũng nhận ra mình đang làm hành động chuyện bé xé ra to. Thầy nói rất đúng, cảm thấy vui là được rồi, chỗ nào làm chưa được thì học tập người khác, cải thiện từ từ, quan trọng nhất là chính mình cảm thấy việc mình làm có ý nghĩa, không bị ép buộc.

Nỗi buồn bay biến.

Cậu đón lấy Nháo Nháo từ tay người máy, hôn má bé chùn chụt.

Đứa nhóc ban đầu còn hơi ấm ức giờ nở nụ cười thiệt tươi, cứ a a a a cọ lồng ngực Tuyên Tử Phương, miệng chóp chép.

Tuyên Tử Phương đờ người, lúng túng nói: “Cục cưng à... Bây giờ ba không có sữa cho con bú đâu.”

Nháo nháo: “A a! Muốn...”

Tuyên Tử Phương toát mồ hôi hột: “Không có thật mà...”

Nháo Nháo quay đầu đi, vểnh mông, chu miệng, dùng hành động bày tỏ thái độ bất mãn với ba mình

Tô Kỷ đang ăn canh nấm, đặt thìa xuống, lạnh lùng liếc Nháo Nháo, nói: “Tô Tuyên, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Bị cha mình trừng mắt như thế, Nháo Nháo không dám kiêu ngạo nữa, gương mặt nhỏ nhắn rất giống Tô Kỷ hiện lên vẻ sợ hãi, lại hơi không cam tâm, cuối cùng bé vẫn nắm chặt áo Tuyên Tử Phương, chôn đầu vào lồng ngực ấm áp của ba, bật khóc huhu.

Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nhìn bé, xem ra thầy có cách trị đứa nhỏ ồn ào này rồi.

Nhưng mà... con còn nhỏ thế này mà đã không thích gần gũi với cha, Tuyên Tử Phương hơi lo mai mốt trưởng thành đứa nhỏ này sẽ y chang Tô Kỷ.

“Không sao, không phải là còn có em sao.” Tuyên Tử Phương nói với Tô Kỷ suy nghĩ của mình, nhận ra anh cũng không để tâm lắm.

“Em cũng còn nhỏ vậy, chơi với con thì được, nhưng bắt con ngoan hiền thì em không làm được.” Tuyên Tử Phương cười nói.

Tô Kỷ: “Anh không có ý đó... Ý là, cùng lắm thì mình sinh thêm mấy đứa nữa, thể nào cũng có đứa vừa ý.”

Tuyên Tử Phương nghiêm mặt nói: “Thầy à, anh đang phớt lờ quy định của học viện đó, em không phối hợp sinh con với anh nữa đâu.”

“Không phải...” Tô Kỷ không tỏ ra lạnh lùng được nữa, bật cười, đến bên cạnh Tuyên Tử Phương, hôn nhẹ lên môi cậu, nói: “Anh cảm thấy có em ở đây, con cái trưởng thành sẽ thừa hưởng được ưu điểm lương thiện lạc quan của em, sẽ không giống anh, suốt ngày cứ nghĩ ngợi lung tung, tính toán cái này cái kia.”

“Thực ra anh cũng không hoàn toàn như vậy...” Tuyên Tử Phương không biết diễn tả như thế nào, đỏ mặt, ngạc nhiên nhìn ánh mắt sáng ngời lại lưu manh của Tô Kỷ. Có lẽ Tô Kỷ muốn an ủi mình bằng hành động thực tế.

Được rồi, trong khoảng thời gian vừa qua ai cũng bận rộn, cũng không lăn giường đàng hoàng...

Tác giả có lời muốn nói: Dạo gần đây tay tui bị thương, thành ra mỗi ngày chỉ có thể đánh hơn một ngàn chữ, hai ngày sau sẽ đỡ hơn... Tạm thời không làm tiếp Phòng D, yêm xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.