Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 62: Chương 62: Cuộc thi thiết kế ở Paris




Editor: nhokcoicodon

"Bảo bối Tuyết Nhi, mình vẫn cảm thấy khó có thể tin nha, cậu còn có cái gì cũng không có nói cho mình đây, duy nhất nói với mình thôi. Sẽ làmcho trái tim nhỏ bé của mình chịu đủ đả kích thôi." San San kinh hô, Tuyết Nhi hôm nay cho mình đả kích thực sự quá lớn.

"Mình nào có cái gì, , , , , , " Hân Nhi vừa định nói không có chuyện gì gạt San San, liền nhìn đến Âu Dương thần đẩy cửa đi vào, toàn thân giống như đế vương cứ như vậy xuất hiện ở cửa phòng bệnh, giống như là một luồng ánh sáng xinh đẹp, làm cho không người nào có thể bỏ rơi. Một bên San San thấy Âu Dương Thần đi tới, cái miệng nhỏ nhắn cũng trong nháy mắt biến thành hình chữ O, chuyện này, , , , , ,

"Khá hơn chút nào không?" Âu Dương Thần giống như không nhìn thấy San San, trực tiếp đi đến bên giường Hân nhi, cái này không thể trách anh nha, đối với Âu Dương Thần một khi trong lòng anh không coi trọng thì khổ g để vào mắt, vào giây phút này đồng chí San San của chúng ta hiển nhiên là không quan trọng.

"Không sao, Thần, đây chính là bằng hữu tốt nhất của em, San San. San San đây là Âu Dương Thần" Hân Nhi thấy San San vẫn vẻ mặt kinh hãi như vậy, giới thiệu.

"Chào cô." Âu Dương Thần hướng về phía San San lễ phép gật đầu một cái, mà San San hiển nhiên còn là lâm vào trạng thái sững sờ, đối với chào hỏi của Âu Dương Thần không có chút nào đáp lại, cái khẩu hình chữ O không có chút nào thay đổi, một màn này hình như đối với Âu Dương Thần mà nói không có bất kỳ biểu hiện nào là không thích, hết cách rồi, nhiều năm như vậy đối với chuyện phụ nữ nhìn thấy mình là ngây ngốc thật sự là quá nhiều rồi, nếu như là Tuyết Nhi, chẳng những mình sẽ có phản ứng, còn có thể rất vui vẻ nữa.

"San San" Hân Nhi lôi kéo tay San San, San San này nha, hôm nay tại sao lại duy trì chuyện mất mặt này nha.

"À? Thế nào." Đồng chí San San rốt cuộc tỉnh hồn.

Hân Nhi bịt đầu, San San câun còn có thể mất hồn thêm một chút nữa không. Còn là mạnh mẽ trấn định nói"Tổng giám đốc chào hỏi cậu đấy."

"À? Nha. Tổng giám đốc, Xin chào, tôi tên là San San, năm nay 25 tuổi, là bằng hữu tốt của Tuyết Nhi." Đồng chí San San chỉ kém không có chào theo kiểu quân nhận, dáng vẻ khéo léo so với binh lính báo cáo sếp còn nghiêm túc hơn.

"Ừ, chào cô." Âu Dương Thần cũng không để ý San San luống cuống, trong mắt của anh chỉ có Tuyết Nhi, nhìn động tác Tuyết Nhi bịt đầu kia, nhìn dáng vẻ Tuyết Nhi lúc này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khóe miệng Âu Dương Thần khẽ nhếch lên, giống như có thể nhìn đến dáng vẻ Tuyết Nhi nhiều năm sau đang dạy dỗ đứa bé của bọn họ, vẻ mặt đắm đuối liếc mắt đưa tình của Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi bị đồng chí San San nhìn rất rõ ràng, ngay sau đó giống như nhớ tới cái gì, lớn tiếng nói "Hai người các ngừơi có gian tình." Lời vừa nói ra làm cho sắc mặt Âu Dương thần tối sầm.

Cái gì gọi là gian tình, cái đó là quang minh chánh đại ở chung một chỗ được không?

Hân Nhi im lặng có chút ý muốn hỏi ông trời. Mà lúc này San San cũng kịp phản ứng, hận không cắn được đầu lưỡi của mình, vụng trộm nhìn theo sắc mặt Âu Dương Thần, bảo bối Tuyết Nhi cứu mạng với, San San dùng ánh mătzcầu cứu nhìn Tuyết Nhi. Mà Tuyết Nhi cũng là mặt bất đắc dĩ "Bệ hạ, nô tỳ cũng bất lực nha."

"Tôi là bạn trai của Tuyết Nhi." Khi Hân Nhi và San San đang trào đổi ánh mắt, Âu Dương Thần bất ngờ nói ra câu này. San San sững sờ hai giây, ngay sau đó kịp phản ứng, "A, thì ra anh chính là, , , , , , " ngay sau đó San San hung hăng cắn đầu lưỡi mình, ai nha. Vẫn là ngoan ngoãn không nên nói, Âu Dương Thần vốn muốn mời San San cùng nhau ăn cơm, dù sao kể từ sau khi San San đến, tâm tình Tuyết Nhi rõ ràng đã khá hơn nhiều. Nhưng San San cũng không dám nghĩ sẽ ngồi lại cùng Âu Dương Thần, cô sợ sau đó tiếp tục nói bậy nếu không bị ánh mắt của Âu Dương Thần giết chết, thì chính là bị chính mình không cẩn thận cắn lưỡi tự sát rồi.

Hân Nhi ngồi trước máy vi tính, nhìn bức thư gửi đến từ phương xa, đây là Giáo sự gửi thư đến, ý là để cho mình đi tham gia cuộc thi thời trang ở Paris, đây là một cuộc thi lớn cho giới thiết kế, khi Hân Nhi còn ở nước Pháp cũng rất hi vọng mình có thể đi tham gia, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội, cuộc thi thời trang lần này đối với Hân Nhi mà nói vẫn là cảm thấy rất hứng thú, khôi phục trí nhớ đã ba ngày rồi, ba ngày nay Hân Nhi cũng sống ở trong bệnh viện, Âu Dương Thần thỉnh thoảng cũng sẽ ở ben cạnh chăm sóc Hân Nhi, có lẽ trước kia Hân Nhi biết lái tâm đi a, nhưng là bây giờ Hân Nhi chẳng qua là cảm thấy rất là đè nén, nhìn Âu Dương Thần, trong lòng càng thêm rối rắm một phần, nhớ tới đoạn tình yêu kia thật sự làm cho người ta rất là đau lòng. Nếu như có thể Hân Nhi thật sự tình nguyện mình trở lại là cô gái hai bàn bàn tay trắng, không có Âu Dương Thần, không có khuôn mặt mặt xinh đẹp này, không có nghĩ buông tay lại không buông xuống được tình cảm như vậy, , , ,

Hôm nay thật vất vả mới có thể xuất viện, không khí ở bệnh viện thật làm cho người ta rất khó chịu, mỗi một lần nghĩ đến Âu Dương Thần nói một ngày nào đó anh và Tuyết Nhi chính là gặp nhau trong bệnh viện, có lẽ khi đó nghe rất giống như trai tài gái sắc gặp nhau, nhưng là bây giờ hồi tưởng lại, sao lại thấy rất sao châm chọc và đau nhói, khi đó người trong lòng của mình cùng người khác đẹp khác quấn quýt, chính là nơi đính ước này khiến Hân Nhi càng thêm đè nén đáng sợ. Dưới sự yêu cầu của Âu Dương Thần cô phải dùng đủ mọi cách rốt cuộc có thể trở về nhà trọ, Âu Dương Thần vốn muốn cho Tuyết Nhi về nhà dưỡng thương, nhưng nhà đó là đặc biệt được xây vì Lăng Phỉ Tuyết, là phòng nhỏ Âu Dương Thần yêu thích, cùng mình không có chút liên quan nào, nếu như có liên lạc thì duy nhất chính là một đoạn thời gian mình làm thế thân này, một đoạn thời gian hưởng thụ sự dịu đằng của Âu Dương Thần, nghĩ tới đây, đột nhiên Hân Nhi giống như hạ quyết tâm, bây giờ cùng Âu Dương thần thẳng thắn, nàng không làm được, nhìn ánh mắt ôn nhu kia, cô không nói ra miệng, sợ đả thương mình, càng sợ đả thương anh. Vì vậy quả quyết gửi thư lại cho Giáo sư, bày tỏ mình sẽ trình diện đúng hẹn.

Nhìn bức thư được gửi đi, Hân Nhi hơi trầm tư, nên để cho mình yên lặng một chút thôi. Suy nghĩ một chút về tương lai của mình, còn cả chuyện đã yêu anh sâu đậm nữa , , , , ,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.