Editor: nhokcoicodon
Euclid
"Tổng giám đốc, chuyện hợp tác cùng Lâm thị đã bàn xong, ngày mai là có thể ký hợp đồng rồi, nhưng tổng giám đốc chúng ta thật muốn giao hạng mục lớn như vậy cho Lâm thị sao? Mặc dù Lâm thị cũng là công ty lớn, thế nhưng mấy năm nay kém xa những công ty khác, hạng mục lớn như vậy giao cho bọn họ hình như không quá thích hợp." Thư ký rốt cuộc vẫn phải hỏi ra nghi vấn trong lòng, tổng giám đốc lần này cùng hợp tác với Lâm thị quá đột ngột, Lâm thị vì cơ hội đột nhiên rơi xuống mà kích động không thôi.
"Cậu có nghe qua đứng càng cao, rơi càng thảm hay không." Âu Dương Thần lạnh lùng nóimột câu.
Thư ký nhìn ánh mắt từ từ chuyển thành kinh hãi, khó trách tổng giám đốc, , , , , , chỉ là tổng giám đốc nếu muốn phá hủy Lâm thị cũng chỉ là vấn đề ngày một ngày hai, chỉ là muốn kết cục như thế, chỉ sợ Lâm thị thật đắc tội với tổng giám đốc rồi. Hơn nữa dáng vẻ tổng giám đốc vẫn là rất phẫn nộ, nhìn dáng vẻ Âu Dương Thần, cho dù không có gì khác biệt so với bình thường, nhưng với thư ký ở bên cạnh Âu Dương Thần nhiều năm như vậy, đương nhiên vẫn là có chút hiểu Âu Dương Thần, chỉ thấy Âu Dương Thần khi nhắc tới Lâm thị này cả người toát ra khí thế càng lạnh hơn mấy phần. Thật không hiểu Lâm thị lấy đâu ra lá gan dám đắc tội tổng giám đốc của Euclid.
Thư ký biết Lâm thị không phải tự nhiên dám đi đắc tội với Âu Dương Thần, nhưng con gái của Lâm Đổng không biết chết sống lại đắc tội với người trong lòng của tổng giám đốc, đây chính là so với việc đắc tội với tổng giám đốc còn nghiêm trọng hơn nha.
Trong căn hộ.
Hôm nay Âu Dương Thần vẫn như cũ xử lý xong công việc thật sớm để trở về nhà trọ, anh sợ mấy ngày nay Tuyết Nhi ở trong nhà trọ một mình sẽ cô đơn, cũng lo lắng vết thương của Tuyết Nhi , bây giờ ở trong mắt Âu Dương Thần Tuyết Nhi so với búp bê còn dễ vỡ hơn nhiều. Cho nên coi như công ty đang bận nhiều chuyện hơn nữa, Âu Dương Thần cũng sẽ nhanh chóng xử lý xong, hoặc là để ngày hôm sau xử lý, tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi thời gian trở về chăm sóc Tuyết Nhi.
Nhưng hôm nay Âu Dương Thần về nhà cũng không nhìn thấy bất kì ai trong căn hộ, Âu Dương Thần vội vàng gọi điện thoại cho Hân Nhi, nhưng ngay cả điện thoại cũng tắt máy, một loại lo lắng tự nhiên sinh ra, chẳng lẽ Tuyết Nhi lại xảy ra chuyện gì, cuối cùng thấy được một mảnh giấy nhỏ trên bàn uống trà. Nơi đó chỉ có mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp.
Thần!
Thật xin lỗi, đi không từ biệt, đừng lo lắng, em chỉ đi tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang, những ngày này coi như để em đi giải sầu đi, thật sự có vài chuyện cần suy nghĩ kỹ, cho nên yên tâm đi, ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt.
Tuyết Nhi.
Âu Dương Thần nắm tờ giấy này thật chặt, tức giận xen lẫn một chút cô đơn, Tuyết Nhi lại là ra nước ngoài, tại sao không nói cho mình, anh nhất định có thể đi cùng cô, vậy mà không có nói cho anh, cứ như vậy để lại mấy chữ lạnh lẽo, đi, , , , , , là sợ mình bận rộn sao? Hơn nữa, , , , , , , , trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi kháng cự và có tâm sự anh đều nhìn ở trong mắt, Âu Dương Thần vẫn cho là tên bắt cóc hù sợ Tuyết Nhi, cho nên anb bao dung, anh nguyện ý đi an ủi cô, san bằng những vết thương này, nhưng cô cứ như vậy mà đi, không có báo trước tiếng nào, ha ha, giờ phút này Âu Dương Thần cảm thấy mình thật sự thất bại, làm bạn trai thất bại, là một người đàn ông thất bại.
Hân Nhi lặng yên không tiếng động mới đi tới được chỗ của Mal, đối với người thầy này của mình Mal, thật có thể dùng từ "thầy tốt bạn hiền" để hình dung, phương thức Mal dạy cho Hân Nhi chính là hoàn toàn tự do, chưa từng bắt Hân Nhi học tập thứ gì, từ lúc bắt đầu đã cho Hân Nhi vẽ thiết kế theo ý mình, sau đó sẽ giúp cô chỉ ra chỗ sai, mà từ rất lâu Mal cũng không giống là người thầy của Hân Nhi, mà là bạn bè, ông không có cái loại cao ngạo của giáo sư, lại yêu thích người có đam mê với thiết kế, cho nên cố ý chăm sóc cho Hân Nhi, không chỉ bởi vì Hân Nhi có tài năng, quan trọng hơn là Hân Nhi thật sự nghiêm túc, đối với thiết kế luôn luôn nhập tâm, thật rất giống với Mal. Cho nên âm thầm Mal và Hân Nhi giống như bạn bè, có thể vui vẻ nói chuyện trời đất, Mal hiện nay 50 tuổi, vẫn độc thân như cũ, nhưng Mal lại nói đời này vợ của anh chính là thiết kế, đứa bé chính là Hân Nhi, lúc trẻ tuổi Mal thích qua một cái cô gái, tuy nhiên chịu khổ vì bị cự tuyệt, sau liền không có động lòng đối với cô gái nào, còn vì vậy mà có một thiết kế được đặt tên là "Tuyệt yêu", lúc ấy cũng giành được một giải thưởng lớn, từ đó bước vào ngành thiết kế.
Nhà Mal chỉ là một cái biệt thự nhỏ bình thường. Hân Nhi rất quen thuộc chìa khóa cửa vẫn thường để trong sân chậu hoa, Hân Nhi ở nhà Mal cũng hơn mấy tháng, khi đó Mal nói là học trò của ông ông phải tự mình dạy, thật ra thì Hân Nhi biết là một có lần cô làm thức ăn, hấp dẫn Mal, kết quả là Mal liền lừa gạt Hân Nhi đến nhà, đối với thức ăn ngon sức kháng cự của Mal là số lẻ, thời gian vẫn còn sớm, Mal là một côn trùng điển hình ngủ nướng, khi ngày đàu tiên Hân Nhi đến nhà ông, Mal lần đầu tiên rất nghiêm túc nói cho Hân Nhi biết tuyệt không được gọi ông rời giường vào sáng sớm, coi như kêu cũng vô dụng, chắc chắc là ông sẽ không bị đánh thức, nhưng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, Mal luôn thiết kết vào lúc đêm khuya, vì vậy sáng sớm mới ngủ đã trở thành thói quen. Không có bất kỳ chuyện có thể đánh thức Mal vào sáng sớm.
Hân Nhi buông xuống hành lý, nghỉ ngơi một cái a, vốn định gọi điện thoại báo bình an cho Âu Dương Thần, nhưng nghĩ đến Âu Dương Thần chắc vẫn còn tức giận đi, quả quyết cất điện thoại di động, Hân Nhi cảm giác mình là đồ dở hơi, lại nhớ Âu Dương Thần rồi, bắt buộc mình lấy lại tinh thần, đi tới phòng đã ở một năm trước, trong phòng vẫn được quét dọn rất sạch sẽ, trên bàn sách còn là để ảnh chụp chung với sự Mal, Hân Nhi giống như trở lại khi đó, cô và Mal sống cùng nhau, Mal hướng đẫn cho Hân Nhi rất nhiều rất nhiều, thậm chí rất nhiều đều không phải là về thiết kế gì đó, lại làm cho Hân Nhi thích thú.
Khi Hân Nhi đang làm món ăn cuối cùng, Mal rốt cuộc tỉnh, thật ra thì thời gian này Hân Nhi nắm rất rõ, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Mal mặc dù có chút vấn đề, cũng có quy luật quy luật khác thường, lúc giữa trưa 12 giờ, Mal nhất định sẽ tỉnh lại, khi Mal đi ra cửa phòng thấy lầu dưới bay đến mùi cơm chín, anh có một loại ảo giác, không phải là mình đang nằm mơ. Khi thấy người nào đó bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra thì Mal rất khẳng định là mình nằm mơ, nhưng ngay sau đó bị giọng nói oang oang của Hân Nhi đánh thức.
"Mal thân yêu, đã lâu không gặp." Hân Nhi nói một câu tiếng Pháp lưu loát.
"Mình là đang nằm mơ sao?" Mal lầm bầm lầu bầu đi đến.
"Rửa tay ăn cơm đi, đồ đệ của thầy đã trở về." Thấy Mal giật mình Hân Nhi rất là vui vẻ, ở nơi này Hân Nhi cũng chỉ là Daisy, một học trò của Mal cũng như một người bạn.
"Oh, mygod." Mal kêu lên, tới ôm Hân Nhi tới một thật chặt, ngay sau đó, lập tức đi rửa tay, hướng thức ăn ngon chạy tới, đối với tài nấu nướng của Hân Nhi, Mal đặc biệt hoài niệm, không có kì thị những món Trung Quốc kia.
"Thế nào nhanh như vậy đã tới rồi, không phải còn có ba ngày sao." Mal vừa ăn vừa hỏi.
"Nhớ thầy." Hân Nhi cười nói.
"Mới không dám tin tưởng đâu, đây không phải là em."
Anh Phi, đó là người đã cứu mình và thay đổi vận mệnh của mình, cho mình nhiều cơ hội học tập như vậy, có thể nói Diệp Phi chính là ân nhân cứu mạng của Hân Nhi, nhưng kể từ sau lần ở trung tâm mua sắm đó cũng không có gặp lại anh nhưng cô không muốn Mal lo lắng, trong một năm kia Mal đều cho rằng Diệp Phi là bạn trai của mình, chính mình cũng đã từng cho là như thế, nhưng là, , , , , bây giờ anh Phi đã có là vị hôn thê."Anh ấy rất tốt, công việc khá bề bộn."
"A, Tuyết nhi có phải em có tâm sự không, không phải là gây gổ chứ" Mal rốt cuộc dừng lại bát đũa, ông có thể phát ra hiện ra Hân Nhi có gì đó không thích hợp, dù sao cũng là chung sống một năm này, vẫn hơi hiểu biết một chút,
"Vâng, có chút, cho nên ra ngoài giải sầu, Mal, thầy dùng đũa càng ngày càng tốt hơn rồi." Hân Nhi không muốn giấu giếm Mal, dĩ nhiên cũng không lừa được, đối với Hân Nhi mà nói từ lâu Mal đã như là bằng hữu, có thể tâm sự .
"Có thật không? Cái này còn không phải cảm ơn em sao, đã tới thì nhân cơ hội này buông lỏng một chút, khi muốn nói thì nói với tôi." Mal cũng không muốn nhiều lời, theo ông biết Daisy vẫn là một người có chủ kiến, sẽ nghĩ thông.
"Vâng." Hân Nhi có một chút cảm động.