Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 103: Chương 103: sơ suất bị thương




Mà Lynda nhìn Âu Dương Thần dần dần thay đổi sắc mặt, thoáng hiện một chút kinh ngạc, có chuyện gì xảy ra vậy? Tổng giám đốc tức giận sao? Vì sao cảm thấy không khí thật kỳ quái, là vì người đàn ông kia à?

"Không ai có thể thay thế em ở trong lòng anh…" đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc một lần nữa vang lên, giờ phút này Âu Dương Thần cảm thấy tiếng chuông quen thuộc kia chói tai như thế, hai chữ trên màn hình kia lại càng hung hăng làm mắt Âu Dương Thần đau đớn. Âu Dương Thần như là cực lực cất dấu cái gì, trên mặt vẫn như cũ lạnh lùng như thế, rất tùy ý cúp điện thoại.

"Tổng giám đốc" Lynda nhìn sắc mặt Âu Dương Thần, lo lắng muốn nói gì, chỉ thấy Âu Dương thần ung dung ngồi trên chiếc Lamborghini màu xanh kia rời đi, trong mắt Lynda hiện lên phẫn hận, người đàn ông kia là ai? Cùng tổng giám đốc có gút mắt gì, cô ta nhất định sẽ điều tra ra, Âu Dương Thần nhất định sẽ là của cô ta, người đàn ông này cô ta nhất định phải có.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách gọi lại sau…" mà đầu bên này trong di động Hân Nhi truyền đến giọng nữ rất êm tai rất chuyên nghiệp, chẳng lẽ Thần đang họp sao? Hân Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, vậy thì chờ một chút đi, nhìn mình đã làm xong một bàn đồ ăn, đều là đồ ăn Thần thích, một bàn đêm qua kia Thần không có trở về ăn, hôm nay cô nhất định đợi anh trở về, dù rất muộn, Hân Nhi cũng muốn đợi cùng anh ăn. Bởi vì cô tin tưởng Thần nhất định sẽ trở về, nhưng, hôm nay sự tin tưởng của Hân Nhi phải thất vọng rồi.

Một giờ đi qua, sao lại thế này, vì sao điện thoại vẫn tắt, chẳng lẽ di động của Thần hết pin, hay là….

Hai giờ….

Ba giờ sau….

"Chủ tử, người thật sự muốn đi sao?"

"Ừ."

"Nhưng một chút việc nhỏ như vậy chủ tử không cần tự mình ra mặt, chúng tôi có thể làm ổn thỏa." Long Tam ở trong lòng nghĩ một chút việc nhỏ như vậy người đi, chúng tôi đây đi làm gì, nhớ năm đó, một mình ngài diệt cả một bang phái, bây giờ chỉ là mấy bang phái nhỏ không nghe lời muốn gây chuyện mà thôi.

"Long Tam, Nguyệt Ảnh gần đây thế nào" Âu Dương Thần chẳng qua là nhàn nhạt nói, giống như thật sự là hỏi thăm tình hình của một người bạn cũ, nhưng lời này vừa nghe đến trong tai Long Tam, vậy thì hoàn toàn khác nhau, Long Tam lập tức chân chó nói "Chủ tử, mời."

"Đại ca, người đàn ông đeo mặt nạ này là ai? Từ lúc nào thì có nhân vật số một này, là đường chủ khác sao? Làm thế nào có cảm giác giống như ngay cả Tam gia đối hắn nhún nhường ba phần."

"Không biết, đi theo là được rồi, ít nói nhảm."

"A..., a...,,,, "

"Đại ca, chúng ta đến để xem đánh nhau sao? Đây là đặc biệt mời người đến biểu diễn cho chúng ta biết cái gọi là thực lực chân chính sao?" Một nhân vật nhỏ nhìn Âu Dương Thần một mình một người ở phía trước đã quật ngã mấy chục người, mà bọn họ chỉ ở một bên nhìn, không phải bọn họ không muốn hành động, chỉ là Âu Dương Thần một mình ở phía trước không ai có thể qua được mà đến đây để so chiêu với mình a.

"Đoán chừng là…. mày xem hôm nay Tam gia cũng theo tới, hắn không phải cũng ở bên cạnh nhìn sao" người được xưng là đại ca nhìn Long Tam ở đằng sau Âu Dương Thần.

Long Tam nhìn Âu Dương Thần hăng máu, chủ tử, đó là người, làm sao có cảm giác tâm tình Âu Dương Thần không tốt đang đánh bao cát, nhưng, chủ tử, tôi cũng rất muốn trút giận, anh không thể lưu một người cho tôi sao? Nhìn Âu Dương Thần lại đem một người đánh đến bên cạnh mình, rốt cục có một người có thể cho chính mình hả giận, Long Tam cảm thấy được rốt cục có thể xả giận, hai ngày này Nhị ca nói chủ tử sẽ ở Ám Dạ vài ngày, làm cho Long Tam cực kì khẩn trương, rất sợ mình không cẩn thận sẽ chọc vị Thái tuế gia này. Nhưng, ai có thể tới nói cho Long Tam, vì sao cái người vừa mới bị quật ngã liền phun vài ngụm máu như vậy, rồi hôn mê, ài….

"Máu, cẩn thận a" lúc chỉ còn lại người cuối cùng, một người đàn ông lao ra miệng kêu một tiếng máu, nghe đến cái tên quen thuộc, Âu Dương Thần không có bất kỳ phản xạ có điều kiện quay đầu đi, "A,,,,,, đi tìm chết đi" một người đàn ông hung hăng đâm một đao về phía Âu Dương Thần.

"Chủ tử."

"Cẩn thận đằng sau." Đúng lúc Âu Dương Thần phản ứng quay lại, nhưng vẫn bị người đàn ông kia đâm vào …. Một con dao găm bén nhọn, cứ như vậy đâm vào trên người Âu Dương Thần, Âu Dương Thần nhìn chăm chú người vừa rồi kêu Tuyết Nhi kia, không phải cô ấy…. Đúng vậy, làm sao có thể là cô ấy, giờ phút này Âu Dương Thần cảm thấy mình thật là điên rồi, vậy mà vẫn còn nghĩ đến một tên lường gạt kia. Còn làm hại mình bị thương.

"Chủ tử, anh không sao chứ, tôi lập tức đưa anh đến bệnh viện." Long Tam thấy Âu Dương Thần trúng một đao, lập tức xông lên tới trước.

"Không có việc gì. Trở về đi." Âu Dương Thần cực kỳ bình tĩnh rút con dao găm kia, bước chân trầm ổn đi ra ngoài, không có chút dấu hiệu nào bị thương, một đám người đi theo ở phía sau, cứ như vậy đi theo sau lưng Âu Dương Thần, nhìn người đàn ông cường đại này, không tự chủ được đi theo cái người đàn ông cường đại này.

Nhưng lúc đi ra đến bên ngoài, "Thình thịch." một tiếng, thấy thân hình cao lớn của Âu Dương Thần cứ như vậy ngã xuống, Long Tam đứng ở gần với Âu Dương Thần, lập tức nâng Âu Dương thần dậy, "Chủ tử, đám hỗn đản này, lại còn hạ độc." Long Tam lập tức gọi xe tới đây, đưa Âu Dương Thần đến bệnh viện.

"Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy." Hân Nhi cũng không biết đây là lần thứ mấy gọi vào số di động của Thần, nhưng, vẫn tắt máy, đây là lần đầu tiên, Hân Nhi gọi di động của Âu Dương Thần tắt máy, cho đến bây giờ, đều là Âu Dương Thần tìm Hân Nhi, nhưng bất kỳ lúc nào Hân Nhi nghĩ đến Âu Dương Thần, Âu Dương Thần đều đã chủ động xuất hiện, thời gian cũng đã lâu, giống như thật sự đã trở thành một thói quen, thói quen Âu Dương thần quay xung quanh ở bên cạnh mình, thói quen có sự xuất hiện anh sẽ ở bên cạnh mình, thật sự đã quen, thói quen làm Hân Nhi cho rằng Âu Dương Thần sẽ vĩnh viễn đều ở đây, thói quen làm Hân Nhi chưa bao giờ biết có một ngày Âu Dương Thần không có ở đây sẽ thế nào, mình nên làm thế nào để đối mặt.

"Anh Ba, anh yên tâm, Thần không có việc gì." Trần Hiên bi thương rạng sáng ngày hôm qua bị gọi dậy đến xem bệnh cho Hân Nhi, hiện tại cũng là rạng sáng lại bị gọi tới xem bệnh cho Âu Dương Thần, việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian bình thường làm việc và nghỉ ngơi của Trần Hiên, nhưng, Trần Hiên không dám giận lại càng không dám nói, ai bảo hắn làm bác sỹ, hơn nữa là bác sỹ của Ám Dạ, một câu nói của chủ tử cũng có lá gan lớn hơn nữa vẫn không cam không nguyện vẫn phải ở một bên, huống chi Trần Hiên còn không phải là thành viên Ám Dạ bình thường.

"Chú em Hiên a, chú không biết, vừa mới anh hai tôi vẫn còn gọi điện thoại qua đây, ài" nghe được tin tức Âu Dương Thần gặp chuyện không may, Long Nhị nổi giận, một phần vài năm nay chuyện lớn nhỏ của Ám Dạ đều do Long Nhị xử lý, đối với người anh hai này, từ nhỏ Long Tam chỉ sợ hắn, có Long Nhị mà nói, Long Tam lại càng lo âu rồi.

"Anh Ba, đừng lo lắng, anh hai cũng sẽ không trách anh, chuyện lần này cũng là ngoài ý muốn." Trần Hiên an ủi, từ khi nào bác sỹ này không chỉ phải chữa bệnh, lại thêm cứu mạng a.

"Hiên, an hem tốt, chuyện chủ tử lần này cũng là lơ là của tôi, tôi cam nguyện chịu phạt" Long Tam một bộ đại nghĩa, Long Tam là một người như vậy, dám làm dám chịu, một nam tử hán, là lỗi của hắn hắn tuyệt đối không phải chạy trốn, nhưng nếu không phải hắn sai, bất luận thế nào hắn đều sẽ không nhận sai.

"Tốt lắm, cho anh cơ hội lập công chuộc tội."

Leng keng

Leng keng

"Thần, là Thần trở về." Hân Nhi ngay cả áo cũng không kịp mặc, vội vàng đi mở cửa, trong lòng chắc chắn chính là Âu Dương thần.

Nhưng nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt này, Hân Nhi rất nghi hoặc…. "Anh tìm ai?"

Mà Long Tam nhìn mỹ nữ giống như thiên sứ trước mắt này, nháy mắt ngu ngơ, đây là phu nhân trong miệng Trần Hiên, trước Long Tam vẫn rằng Trần Hiên nói đùa mình, nhưng thật sự lúc nhìn đến Hân Nhi, Long Tam có chút tin, mỹ nhân tuyệt sắc cùng chủ tử thật là trai tài gái sắc.

"Xin chào, tôi là….."

"Làm sao có thể, bệnh viện kia ở đâu, nhanh lên đưa tôi đi…." Hân Nhi nghe tin Âu Dương Thần bị thương, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, dừng không được rơi xuống.

Mặc dù Long Tam đã nói Âu Dương thần đã không có việc gì, chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương, nhưng, Hân Nhi vẫn khống chế không được lo lắng. Ở dưới sử thúc giục của Hân Nhi, Long Tam tăng nhanh tốc độ, rất nhanh liền đến bệnh viện, nhìn Âu Dương Thần trước mắt còn đang ngủ say, trong mắt Hân Nhi kia vốn đã sưng đỏ nước mắt lại lần rơi xuống, cho nên lúc Âu Dương Thần tỉnh lại thấy Hân Nhi khóc đến tầm mắt mơ hồ kia, hiện lên một tia đau lòng, ý thức được Hân Nhi thật sự không phải Tuyết Nhi, Tuyết Nhi là cô gái kiên cường như thế, cô ấy sẽ không chảy nước mắt, cho dù chuyện làm trị bệnh bằng hoá chất đau đớn như thế, Tuyết Nhi vẫn đem đai đớn của cô ấy nói cho mây trắng, mà Hân Nhi sẽ vì mình rơi lệ, nhưng, trong đầu Âu Dương Thần đột nhiên hiện lên một hình ảnh, sắc mặt dần dần nhu hòa lại biến thành rét lạnh, cái tay muốn lau nước mắt cho Hân Nhi kia cũng nhanh chóng thu hồi, dường như toàn bộ ôn hòa vừa rồi kia đều chỉ là ảo giác.

"Thần, anh tỉnh rồi, thế nào, còn đau không? Em đi gọi bác sỹ?" Lúc này Hân Nhi cũng phát hiện Âu Dương Thần đã tỉnh lại, lập tức khẩn trương hỏi.

Âu Dương Thần cũng không có nhìn về phía Hân Nhi, chỉ lạnh lùng nói một câu "Ra ngoài."

Ra ngoài… Hân Nhi có khoảng khắc ngu ngơ, lập tức phản ứng được "Thần, anh vẫn giận em sao? Thực xin lỗi, nhưng anh đã nói…."

"Ra ngoài" Âu Dương Thần đột nhiên đề cao âm lượng, đây là lần đầu tiên Hân Nhi thấy Âu Dương Thần dùng giọng nói này cùng mình nói chuyện. Có thể cảm xúc Âu Dương Thần có phần quá kích động, có chút khẽ động đến vết thương trên người, Âu Dương Thần vì đau mà nhíu mày một chút. Hân Nhi tự nhiên mà cẩn thận phát hiện.

"Được, em đi, anh đừng tức giận." Đúng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, có bóng dáng vội vàng tiến vào. "Tuyết Nhi, nghe nói em vào bệnh viện, làm sao vậy, là miệng vết thương nứt, không thoải mái sao?" Diệp Phi vừa tiến vào cũng không có chú ý đến Âu Dương Thần, mà lập tức đi về phía Hân Nhi hỏi.

"Anh Phi, em không sao, anh yên tâm đi, là Thần anh ấy… hay chúng ta đi ra ngoài trước đi." Hân Nhi thấy Diệp Phi đến, biết Âu Dương Thần hiểu lầm mình cùng Diệp Phi, lúc này Thần còn đang bị thương. Hân Nhi không muốn làm ảnh hưởng tới anh.

Lúc này Diệp Phi mới chú ý đến Âu Dương Thần nằm ở trên giường bệnh, có chút kinh ngạc, hắn cũng sẽ bị thương, sáng sớm hôm nay, nhận được điện thoại của một người bạn, nói ở trong này thấy Tuyết Nhi, lần trước lúc Hân Nhi nằm viện, Diệp Phi đã nhờ bạn của mình nếu lần sau Tuyết Nhi đến tái khám bệnh nhất định phải nhớ gọi cho mình, người bạn kia cho rằng thấy Hân Nhi đến bệnh viện, tự nhiên là mặc kệ có phải sinh bệnh hay không, muốn giúp bạn tốt dắt mối tơ hồng, dù sao hiện tại Phi cùng Lâm Hiểu đã giải trừ hôn ước. Nhìn ra, Diệp Phi rất yêu cô. Cho nên sáng sớm Diệp Phi lập tức chạy qua đây, sợ Hân Nhi gặp chuyện không may.

"Được. Chúng ta ra ngoài" Diệp Phi ôn hòa nói với Hân Nhi.

"Đợi một chút, anh ở lại." Lời này của Âu Dương Thần hiển nhiên là nói với Diệp Phi, mặc dù Hân Nhi không biết hai người sẽ nói cái gì, nhưng tuyệt đối có liên quan hệ tới mình.

"Anh Phi?" Hân Nhi mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Phi, hi vọng hắn có thể thông cảm tình hình thân thể bây giờ của Âu Dương Thần, nhưng một màn này ở trong mắt Âu Dương Thần nhìn là Gian Phu Dâm Phụ liếc mắt đưa tình, càng them lửa giận.

Diệp Phi cấp cho Hân Nhi một ánh mắt yên tâm, Hân Nhi cũng yên tâm đi ra ngoài, trong lúc này không khí trong phòng càng thêm quái dị. Diệp Phi cùng Âu Dương thần hai người ai cũng không có mở miệng trước, trong phòng một mảnh trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.