Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 104: Chương 104: Từ đầu đến cuối đều yêu




Diệp Phi cấp cho Hân Nhi một ánh mắt yên tâm, Hân Nhi cũng yên tâm đi ra ngoài, trong lúc này không khí trong phòng càng thêm quái dị. Diệp Phi cùng Âu Dương Thần hai người ai cũng không có mở miệng trước, trong phòng một mảnh trầm mặc.

Hai người đàn ông mạnh mẽ cứ như vậy nhìn nhau, không khí có mùi khói lửa chiến tranh, như là muốn xem ai có thể giữ bình tĩnh hơn, sau ba năm, đây là lần đầu tiên hai người giằng co với nhau, ba năm trước đây vì Tuyết Nhi hai người cũng đã từng đụng độ nhau một lần, lần trước dĩ nhiên là Âu Dương Thần thắng, còn lần này? Hiển nhiên là Diệp Phi mở miệng trước.

"Hỏi đi." Diệp Phi không nhìn ánh mắt của Âu Dương Thần, chỉ nhìn những đồ trang trí khác trong nhà, ngay cả Diệp Phi là đàn ông như vậy, thế nhưng khi đối mặt với Âu Dương Thần vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó đang tồn tại.

"Cậu biết tôi muốn hỏi cái gì sao?" Âu Dương Thần không nhìn Diệp Phi, mà nhìn hướng về phía cửa.

Quả nhiên, Âu Dương Thần vẫn chính là Âu Dương Thần.

"Hai năm trước ở tại nơi này tôi đã cứu cô ấy đang chìm trong biển, cũng giúp cô ấy thay đổi khuôn mặt, cho nên, những điều cậu nghe được đều là sự thật, có thể cô ấy không phải là Tuyết Nhi của cậu, nhưng cô ấy là Tuyết Nhi của tôi." Thời điểm Diệp Phi nói ra những lời nói này, anh đặc biệt nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Âu Dương Thần, trong nhất thời có một loại cảm xúc vui sướng, dựa vào cái gì mà lần nào Âu Dương Thần cũng đều thắng anh chứ?

Thực ra, thời điểm Âu Dương Thần nghe hắn nói Tuyết Nhi là của hắn, quả đấm trong tay anh mạnh mẽ nắm chặt.

"Cô ấy biết không?" Giờ khắc này Âu Dương Thần chỉ muốn biết sự thực Hân Nhi có biết việc này hay không? Cô thật sự vô tội, hay chính là kẻ đồng lõa.

Tuyết Nhi thật không biết, nhưng suy nghĩ lại, lời nói của Diệp Phi lại trở thành "Cô ấy biết."

Mặc dù có nghĩ tới kết quả này, nhưng khi Âu Dương Thần nghe được mấy câu đó từ miệng Diệp Phi thì không cầm được tức giận và đau đớn, giờ phút này Âu Dương Thần không nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt khi nãy , mà là ánh mắt xuất hiện một tia khát máu, nhìn thấy Âu Dương Thần như vậy, Diệp Phi có chút yên tâm, anh ấy thật sự yêu cô . Nhưng một khi chưa chắc chắn hoàn toàn, thì Diệp Phi vẫn không yên lòng. Hắn nhất định phải bảo đảm Tuyết Nhi được hạnh phúc.

"Cậu cũng đã biết Tuyết Nhi hiện giờ không phải là Tuyết Nhi lúc trước, vậy cậu hãy đem Tuyết Nhi trả lại cho tôi, tôi nhớ trong lòng cậu cũng chỉ có Tuyết Nhi cách đây ba năm, còn trong lòng của tôi thì luôn có Tuyết Nhi hiện tại, , , "

"Đủ rồi, ra ngoài." Âu Dương Thần đã không kiềm chế nổi cơn giận, dùng sức cầm bình hoa ở đầu giường đập vỡ tan tành. Hân Nhi cho là bên trong đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên nghĩ có phải là Thần đánh nhau với anh Phi. Cho nên vừa bước vào cửa Hân Nhi liền gọi một tiếng anh Phi.

Cũng chính câu “anh Phi” này, khiến lửa giận của Âu Dương Thần càng thêm sâu, trong lòng của cô chỉ có hắn thôi sao? Giờ khắc này Âu Dương Thần cảm thấy trong người anh thật sự đau đớn, nói đúng hơn là trong lòng anh đang đau.

"Thần, anh không sao chứ, nguy rồi, Thần, tay anh đang chảy máu." Lúc này Hân Nhi mới nhận ra thì ra lúc nãy là âm thanh bình hoa bị vỡ, Hân Nhi lập tức chạy đến bên cạnh Âu Dương Thần, muốn nhìn tay Âu Dương Thần một chút nhưng lại bị Âu Dương Thần mạnh mẽ hất ra.

"Thần?" Hân Nhi giật mình nhìn Âu Dương Thần, anh thật đang tức giận sao?

"Ra ngoài" Âu Dương Thần chán ghét liếc nhìn Hân Nhi, giống như là đang nhìn một thứ đồ vật hết sức bẩn thỉu.

"Âu Dương Thần, cậu đừng quá đáng, thật ra thì Tuyết Nhi, , , , , , , "

"Anh Phi, , , , , , " Hân Nhi kéo cánh tay Diệp Phi, ý bảo Diệp Phi không nên nhúng tay vào, cô và Âu Dương Thần có chuyện cần phải giải quyết, Hân Nhi tự nói với mình rằng cô phải tự tin, tự nói với mình phải tin tưởng, phải cố gắng nắm lấy hạnh phúc, nhưng mà điều này không có nghĩa là cô sẽ luôn luôn lừa mình dối người. Nếu như không yêu, như vậy cô sẽ rời đi.

"Anh vẫn thích Tuyết Nhi của ba năm trước đây sao?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thần, mọi người đều nói ánh mắt sẽ không bao giờ nói dối, đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, lần này Hân Nhi muốn dũng cảm đối mặt, mặc dù bản thân cô không muốn chấp nhận sự thực này chút nào.

Âu Dương Thần không trả lời Hân Nhi, cũng không nhìn Hân Nhi, mà là tránh né ánh mắt của Hân Nhi, một mặt Âu Dương Thần tức giận là vì cô hợp lực với Diệp Phi để lừa gạt anh, mà anh bây giờ vẫn còn rất thích Tuyết Nhi, đây là điều anh cũng không giải thích được. Mặt khác, Âu Dương Thần cũng tự hỏi lòng mình rằng anh có thật sự yêuTuyết Nhi của ba năm trước đây hay không, trong khoảng thời gian này, Âu Dương Thần không phải là không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần nghĩ đến đây, thì anh liền có một cảm giác ray rứt đối với Tuyết Nhi, Âu Dương Thần không dám tiếp tục nghĩ nữa, giờ Hân Nhi hỏi Âu Dương Thần vấn đề này, lần đầu tiên Âu Dương Thần muốn nghiêm chỉnh nhìn lại bản thân mình, yêu hay không yêu, , , , , , , ,

Thấy Âu Dương Thần không trả lời, dường như Hân Nhi lại bắt đầu cháy lên hi vọng, "Thần, anh đã nói người anh yêu là em bây giờ, đúng không?" Hân Nhi mừng rỡ nói, trong mắt lóe lên tia hy vọng.

Thế nhưng những lời này khi đến tai Âu Dương Thần lại trở thành ý tứ khác, là đang cười nhạo mình sao? Cười nhạo ta bị các người đùa bỡn, quay vòng vòng, yêu cô ư, cái ý niệm này ở trong đầu Âu Dương Thần chợt lóe lên, ngay sau đó, Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Hân Nhi, nhấn mạnh từng lời từng chữ nói"Từ đầu đến cuối, tôi yêu chỉ có một mình Tuyết Nhi, cô không xứng." Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hân Nhi tựa như ma chú nguyền rủa.

Từ đầu đến cuối sao? Vẫn luôn yêu cô ấy sao? Vậy mình là gì? Một kẻ thế thân đáng thương, còn là một kẻ tình nguyện thế thân sao?

Giờ khắc này Hân Nhi cảm thấy tất cả thật buồn cười làm sao, một cam kết buồn cười, hôn ước buồn cười, lời thề trăm năm buồn cười, vốn là tất cả mọi thứ đều tốt đẹp nhưng chỉ vì một cái thân phận mà thay đổi, trở nên tức cười, trở nên buồn cười, trở nên bi thương, , , , ,

"Tuyết Nhi?" Diệp Phi nhìn Hân Nhi cười, cảm thấy mắt mình như bị gai đâm, trong đầu nhớ lại hình ảnh ngày đó Hân Nhi rơi lệ và hình ảnh lúc này đây lại chồng chéo lên nhau, hắn muốn nhìn Tuyết Nhi, không phải là bi thương, mà hắn muốn cô vui vẻ, nhìn thấy Hân Nhi đau khổ như thế, Diệp Phi thay đổi chủ ý, nếu như Âu Dương Thần không biết thương yêu Hân Nhi như lời anh nói, như vậy hắn sẽ đi theo bảo vệ Hân Nhi, như hai năm trước.

"Tuyết Nhi? Anh Phi, anh biết em không phải mà, em chỉ là một người đã qua chỉnh sửa, em chỉ là một người lấy trộm gương mặt và thân phận của Tuyết Nhi, không đúng, còn có hạnh phúc mong manh, hiện tại tất cả chân tướng rõ ràng, không phải sao?" Hân Nhi cười với Diệp Phi nói ra những lời này, sau đó xoay người hướng về phía Âu Dương thần.

"Thật xin lỗi, tôi thật khinh thường tình yêu của anh đối với Tuyết Nhi." Nói xong những lời này, Hân Nhi thoát khỏi tay Diệp Phi, lao ra ngoài, thật sự bây giờ không cần thiết ở lại. Thật không có ai cần mình. Mình cũng nên tỉnh táo rồi.

Nhìn Hân Nhi suy sụp xoay người, trong lòng Âu Dương Thần giống như có con kiến đang gặm cắn cảm thấy rất khó chịu, vô thức nói "Đứng lại."

Quả nhiên bước chân của Hân Nhi dừng lại, tựa hồ đang chờ lời kế tiếp của Âu Dương Thần, Âu Dương Thần cũng không biết tại sao mình đột nhiên nói ra những lời này, liếc nhìn Diệp Phi, không tự chủ phun ra"Giờ cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, cô nghĩ cô có thể cùng người đàn ông khác rời đi sao?"

Oanh

Nếu như câu nói mới vừa rồi “từ đầu chí cuối chỉ có Hân Nhi trong tim” đâm cho một nhát, thì những lời này như vẩy một nắm muối và một bầu nước tiêu nóng vào vết thương kia.

"Lăng Phỉ Tuyết mới phải, em không phải." Hân Nhi nhẹ nhàng nói ra những lời này, rồi khó khăn bước đi. Đúng là Hân Nhi từ trước đều là dùng thân phận của Lăng Phỉ Tuyết, trên luật pháp đó là Lăng Phỉ Tuyết, mà cô, , , , chỉ là Lam Hân Nhi,

"Âu Dương Thần, chính cậu bỏ qua Tuyết Nhi, ba năm sau tôi sẽ tái tạo lại Tuyết Nhi, tôi sẽ thật sự yêu cô ấy, lần này tôi sẽ không buông tay nữa, dù cho trời đất sụp đổ, tôi cũng sẽ không buông tay nữa." Diệp Phi hướng về phía Âu Dương Thần kiên định nói, rồi sau đó đuổi theo Hân Nhi, Âu Dương Thần nhìn cánh cửa kia, đã không thấy bóng dáng của bọn họ, một cơn giận hừng hực thiêu đốt.

"Tuyết Nhi, " Diệp Phi thật nhanh đuổi kịp Hân Nhi.

"Anh Phi, từ nay về sau đừng gọi em là Tuyết Nhi nữa được không? Em tên là Hân Nhi." Nhìn người đuổi theo mình là Diệp Phi, Hân Nhi cũng một lần nữa tự nói với mình, không muốn lừa mình dối người nữa.

"Hân Nhi? Được, bắt đầu từ bây giờ về sau anh gọi em là Hân Nhi, em không phải là Tuyết Nhi mà là Hân Nhi." Nghe được lời nói của Hân Nhi, Diệp Phi biết Hân Nhi để ý cỡ nào khi nghe người khác gọi cô là Tuyết Nhi, bởi vì cô chỉ là một thế thân, Hân Nhi lúc trước nhất định rất là khó chịu.

"Cám ơn." Hân Nhi thản nhiên nói cám ơn, giờ khắc này, Hân Nhi chỉ có cảm giác mình hết sức mệt mỏi, hết sức mệt mỏi, nếu như có thể, hiện tại Hân Nhi thật rất muốn giống một con đà điểu, trốn ở một nơi nào đó, khóc thật to, vì tình yêu kia đã chết rồi, vì đoạn hôn nhân kia thật đáng buồn. Hân Nhi muốn kiên cường, nhưng mà lúc này, cô muốn dung túng mình, khóc một trận thật đã, ai nói nhất định phải kiên cường, cô cũng có thể mềm yếu, cũng có thể khóc thật to, vì nếu làm như vậy cô có thể còn dễ chịu hơn một chút.

"Đi thôi, Hân Nhi, chúng ta về nhà thôi." Kể từ sau khi cùng Âu Dương Thần nói chuyện, Diệp Phi hạ quyết tâm muốn chăm sóc Hân Nhi thật tốt, không bao giờ cho phép mình buông tay nữa.

"Anh Phi, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một lúc." Vẻ mặt Hân Nhi nhìn rất là mệt mỏi.

"Hân Nhi, như vậy sao được, thân thể em, , , , , "

"Em không sao, anh Phi, em đi trước." Hân Nhi cũng không có chờ Diệp Phi đồng ý liền rời bước đi trước, đối với Diệp Phi, Hân Nhi có cảm kích có cảm động, cũng có tình cảm, thực ra bởi vì chuyện của Thần mà cô cảm thấy rất đau lòng rất khổ sở, nhưng điều này không có nghĩa Hân Nhi sẽ về bên cạnh Diệp Phi,Hân Nhi cư xử với Diệp Phi như là anh trai, nếu như không có chuyện của Âu Dương Thần, Hân Nhi cũng sẽ không đi cùng với Diệp Phi, có một số việc chính là như vậy.

Hân Nhi trống rỗng, du đãng đi trên đường, trở lại đêm hôm đó của hai năm về trước, thời điểm thấy Dật Phong và Liễu Mị đi chung với nhau,Hân Nhi cảm thấy tinh thần muốn sụp đổ, nhưng bây giờ, , , , , , , , đau hơn, , , , , , đau hơn gấp trăm lần, thậm chí Hân Nhi giờ không cảm giác chính mình đang đau, cô chỉ cảm thấy có chút tê dại, chỉ biết là rất khó chịu, rất khó chịu.

Đi đâu bây giờ, , , , , , , không trở về nhà Thần được, ngôi nhà đó được xây dựng cũng vì Tuyết Nhi, liệu Thần có chịu để cho mình về khi mà mình đã khinh thường tình yêu thiêng liêng của anh ấy cơ chứ, cô càng không muốn trở về nhà họ Diệp. Vậy không có nơi nào thuộc về cô hết, Hân Nhi cười khổ sở, Lam Hân Nhi, thì ra hai năm qua, mày chỉ còn hai bàn tay trắng - Lam Hân Nhi.

Vô tình, Hân Nhi đi tới một nơi, nhìn nơi này, Hân Nhi giống như thấy được hi vọng, mình có lẽ còn có một người để dựa vào. Lấy di động ra, bấm vào số quen thuộc đó, giọng cô nghẹn ngào.

"Sư phụ, thầy nhanh lên một chút được không? Em đang có việc gấp." San San không ngừng thúc giục, từ khi nhận được điện thoại của Hân Nhi, nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của Hân Nhi, cô lập tức chạy ra khỏi công ty.

"Tiểu thư à, tôi đã chạy rất nhanh rồi."

"Được rồi được rồi." San San không ngừng nhìn đồng hồ, trong đầu nghĩ tới rốt cuộc Hân Nhi thế nào rồi, chẳng lẽ cô ấy và Tổng giám đốc có tranh cãi, nhưng tổng giám đốc rất cưng chìu Hân Nhi, hơn nữa hai người vừa mới kết hôn, mẹ chồng Hân Nhi cũng rất tốt, vậy rốt cuộc là vì chuyện gì khiến Hân Nhi khóc thương tâm như thế chứ?

"Tiểu thư, đã đến nơi rồi."

"A, cám ơn, không cần thối." San San nhanh chóng nhét vào tay tài xế 50 đồng tiền, lập tức xuống xe, đi như chạy chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay.

"À?" Lúc San San lo nhìn ngoài đường, không cẩn thận đụng phải một người, làm người kia ngã xuống đất.

"Xong rồi."

"Thật ngại quá, để tôi giúp anh." San San lập tức ngồi xuống nhặt đồ, thấy một đống tài liệu, còn có một tấm hình một cô gái rất thanh tú, Lam Hân Nhi, San San nhanh chóng nhìn thấy được mấy chữ này, nhưng cũng không để ý.

"Để tôi."

"Là tôi đụng vào anh, thật xin lỗi, của anh này." San San ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mắt, toàn thân anh mặc âu phục thẳng đứng, ngũ quan không được tuấn tú cho lắm, nhưng tuyệt đối cũng được coi là một người đàn ông anh tuấn. Không, đúng ra phải là một người đàn ông trưởng thành mang đầy sức quyến rũ. San San có chút ngây ngô, cô vốn luôn luôn yêu thích những nam nhân đẹp trai, chỉ là trong mắt cô lúc này chỉ quan tâm đến chuyện của bảo bối Hân Nhi. San San không chú ý anh chàng đẹp trai kia đang đến gần mình.

"Cám ơn." Giọng nói ôn hòa của người kia truyền đến, y hệt gió xuân ấm áp đang thổi vào.

San San chỉ nói “không sao” liền lập tức chạy tới chỗ hẹn cũ với Hân Nhi, giờ việc của Hân Nhi là quan trọng nhất.

Đụng phải cô gái kia, trong mắt Lê Cận có một ít gợn sóng, tuổi trẻ thật là tốt, nếu như Tiểu Tuyết còn sống, hiện tại đoán chừng cũng lớn như vậy rồi, nhìn tấm hình cô gái cười ngọt ngào trong tay, vẻ mặt Lê Cận nhất thời có chút khổ sở, sao em đi sớm như vậy chứ, anh tìm em thật vất vả, cha mẹ vẫn đang chờ gặp em đây? Nhất là mẹ, Lê Cận không biết tại sao mẹ lại giao phó cho mình, hiện tại bệnh tình mẹ đang nguy kịch, một lòng chờ đợi anh mang em gái trở về, nhưng là, , , , , ,

"Tuyết Nhi bảo bối, cậu làm sao vậy. Đã xảy ra chuyện gì sao?" San San vừa nhìn thấy Tuyết Nhi liền xông tới ôm lấy Tuyết Nhi. Nhìn Hân Nhi khóc sưng mắt, cô nhất thời cảm thấy đau lòng.

"San San, đừng gọi tớ là Tuyết Nhi được không? Tớ không phải, tớ không muốn ai gọi tên tớ là Tuyết Nhi, tớ tên là Hân Nhi." Vừa thấy San San, ôm chặt San San, cảm xúc lại không nén được, giọng Hân Nhi có chút run rẩy.

"Hân Nhi, cậu đổi tên à. Bảo bối, cậu rốt cuộc thế nào?" San San lo lắng hỏi, nhưng một giây kế tiếp nhìn thấy nước mắt Tuyết Nhi như vỡ đê, San San có chút luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"San San, , , , " ôm chặt San San, Hân Nhi giống như là một đứa bé bị vứt bỏ uất ức khóc, hình như muốn đem tất cả nước mắt cuốn đi tất cả, Hân Nhi là một người không dễ dàng rơi lệ, chỉ là cô không kiên cường giống như Tuyết Nhi, cô còn là cô gái gặp chuyện vui thì cười, còn gặp khổ sở thì sẽ khóc.

"Được rồi, được rồi, không sao Hân Nhi, khóc đi, có cái gì uất ức thì khóc đi." Giờ khắc này San San cũng không muốn ngăn cản Hân Nhi khóc, bởi vì cô thấy Hân Nhi đang đè nén rất khổ sở, vậy thì hãy khóc đi, khóc thật to cũng là một phương thức giải tỏa. Ít nhất Hân Nhi có thể trút hết mọi đau khổ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.