Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 524: Chương 524: Cưng chiều đến tận trời




Hoa Vô Song sau kín xem xét cậu ta một cái: “Đây là chuyện bên nhà mẹ của mẹ, con thuộc thế hệ sau không đừng có hỏi quá nhiều.”

Đỗ Chấn Diệp khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Ai nói với cô chị họ của tôi là một người nghèo khổ vậy? Cô không thấy chiếc xe Rolls Royce Phantom hôm qua sao? Đó là chị họ của tôi tự mình mua đó. Hiện tại chị họ của tôi là người sáng lập ra thương hiệu hot nhất trong ngành trang sức. Tôi nghe nói có người đã bay đến An Kỳ để xếp hàng mua chiếc vòng cổ hoa khôi.”

Đỗ Di Nhiên nổ oanh oanh trong đầu.

Tình địch so với trong tưởng tượng của cô ta còn nặng ký hơn nhiều.

“Vậy thì đã làm sao, có lợi hại đến đâu cũng là xuất thần thương dân, Lục Kiến Nghi căn bản là không thích con nhỏ đó.”

Đỗ Chấn Diệp bĩu môi: “Cô là đang ngưỡng mộ ganh tị ganh ghét đó à? Hôm qua chính tôi đã nhìn thấy cô nổi máu mê trai khi nhìn anh rể họ của tôi. Cô có biết anh rể họ của tôi ở tại Thành phố Long Minh còn nổi tiếng với một danh hiệu gì không? Đó là Ma Vương cưng chìu vợ, anh rể họ đối với chị họ của tôi, là chỉ cần chị họ yêu cầu anh rể sẽ đáp ứng, sắp cưng chìu lên đến trời rồi.”

Đỗ Di Nhiên cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim mình, chịu đựng đến một ngàn vạn công kịch tôn thượng.

Nhưng cô ta sẽ không từ bỏ, cô ta tin chắc trên thế giới này không có tường nào là không thể đào lỗ được, chỉ có người tình không biết nỗ lực mà thôi.

Tuy là trên đời này, có rất nhiều cậu chủ nhà giàu môn đăng hộ đối rất nhiều, nhưng khiến người ta kinh ngạc, hoàn mỹ như thế, ưu tú như thế, ngoại trừ Lục Kiến Nghi ra, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai rồi.

“Hôm nay tôi và cô nhất định phải đi cùng các người.” Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào được gặp mặt Lục Kiến Nghi.

Hoa Vô Song nhún vãi: “Các người muốn đi cùng, tôi cũng không còn cách nào. Nhưng mà tôi đã gọi điện thoại cho mẹ rồi, mẹ đã đồng ý đưa case này giao cho tôi và Chấn Diệp phụ trách rồi.”

Nói xong bà ấy dẫn con trai mình đi ra.

Đỗ Tuyết Phù sau lưng gắt một cái: “Xem cô ta kia, cả một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.”

“Tôi sẽ không để bà ta cá chết còn muốn trở mình đâu.” Đỗ Di Nhiên cắn răng, đi theo qua.

Tòa nhà Đế Vương, trong phòng họp kinh doanh.

Lục Kiến Nghi dẫn bước vào cùng với giám đốc tiếp thị và giám đốc dự án.

“tổng giám đốc Lục, rất vui khi chúng ta lại được gặp mặt.” Đỗ Di Nhiên thản nhiên cười một cái, quyến rũ toát ra từ trong cốt cách.

Lục Kiến Nghi mặt không chút cảm xúc, chỉ là xuất phát từ thái độ lịch sử nên khẽ gật đầu.

Cô ta có chút thất vọng, cô ta cũng là đế nhật người đẹp ở thành phố Tinh Không, những sinh viên hàng đầu của Đại học London, dù ở mặt nào, đều hơn hẳn Hoa Hiền Phương.

Sao anh có thể lạnh nhạt với cô ta như thế chứ?

Sau một lời thoại đơn giản, Đỗ Chấn Diệp lấy ra bản kế hoạch của mình, đang chuẩn phát cho mọi người, liền bị Đỗ Di Nhiên cướp trước.

“Chỗ tôi đã làm một bản kế hoạch, xin mời tổng giám đốc Lục xem qua, sau đó tôi sẽ giải thích cặn kẽ hơn.”

Trợ lý mở máy chiếu lên.

Đỗ Di Nhiên đi lên phía trước.

Cô ta mặc một bộ trang phục chuyên nghiệp được may đo đặc biệt, không chỉ có thể làm nổi bật đường cong đáng tự hào, mà còn làm nổi bật khí chất trang nghiêm và cao quý.

Giọng cô ta sắc sảo và mềm mại, cùng với chất giọng độc đáo của thành phố Tinh Không, đàn ông khi nghe sẽ cảm thấy rợn cả xương.

Lục Kiến Nghi nhìn sơ qua bản kế hoạch, cảm thấy không cần phải nghe cô ta phí lời.

Thời gian của anh rất quý báo, sẽ không lãng phí vào những thứ vô dụng.

Nhưng anh không mở miệng, mà giao lại cho hai vị giám đốc kế bên.

Giám đốc tiếp thị Lưu nói: “Cô Đỗ, chúng tôi không có chút hứng thú nào khi nhìn bản kế hoạch của cô. Đôi bên hợp tác, cái cần có là lợi ích chung, nhưng bản kế hoạch của cô không hề đề cập đến giá trị của Đế Vương.”

Đỗ Di Nhiên bị tạt một gáo nước lạnh: “Các người cung cấp kỹ thuật, chúng tôi cung cấp thấp hơn đó là nhân lực, đây chẳng phải là lợi ích chung sao? Tiền lương của công nhân ở Nguyệt Hạ càng muốn càng cao, các nhà máy của chúng tôi ở Đông Nam Á chỉ có mức đãi ngộ lao động bằng một nửa của Nguyệt Hạ.”

Giám đốc dự án nhàn nhạt cười một cái: “Cô Đỗ, xem ra cô không hề hiểu gì về Đế Vương. Đây hiện là công ty hàng đầu thế giới về phát triển trí tuệ nhân tạo. Dây chuyền sản xuất của chúng tôi hoàn toàn có thể được vận hành và quản lý bằng trí tuệ nhân tạo mà không cần đến công nhân.”

Từng câu nói châm rãi được nói ra, khiến cho Đỗ Di Nhiên không còn lời nào để nói.

Đỗ Tuyết Phù căng thẳng nói: “Nếu như bản kế hoạch này khiến cho tổng giám đốc Lục bất mãn, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm ra một phương án hợp tác thích hợp hơn.”

“Chuyện hợp tác sau này giao lại cho Giám đốc Lưu và Giám đốc Lý phụ trách, các người có thể trực tiếp bàn chuyện.” Lục Kiến Nghi nói xong, liền đi ra ngoài.

Dáng vẻ khôi ngô, cáo quý, ngông cuồng sai bước đi, giống như vị vua thông trí thế giới vậy, Đỗ Di Nhiên nhìn đến hoa cả mắt.

Đỗ Chấn Diệp trong lòng than thở, còn may lần này đã bị Đỗ Di Nhiên giành trước, bản kế hoạch của anh, anh rể nhất định cũng sẽ không hài lòng.

Cậu ta nhất định phải bỏ thêm nhiều công sức mới được.

Đỗ Di Nhiên quay về khách sạn, vô cùng uể oải.

Cô ta vốn dĩ muốn ở trước mặt Lục Kiến Nghi biểu hiện tốt chút, không ngờ được lại nhận lấy kết quả này.

Mở màn đã không thuận lợi.

“Có phải mình sẽ để lại ấn tượng không tốt với anh hay không?”

Đỗ Tuyết Phù vỗ vai của cô ta: “Lục Kiến Nghi là người gì chứ? Một thần đồng kinh doanh mà cả Phố Wall phải kính nể! Cháu không thể nào quyến rũ anh ấy chỉ bằng sắc đẹp. Loại phụ nữ nào mà anh ấy chưa thấy qua. Ước tính rằng bây giờ anh ấy chỉ coi cháu như một bình hoa. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải thảo một bản kế hoạch hợp tác khiến anh ấy hài lòng để đảo ngược hình ảnh của cháu trong lòng anh ấy. Đừng để mẹ con Hoa Vô Song vượt lên.”

Đỗ Di Nhiên siết chặt bàn tay: “Cô nói rất đúng, cháu đường đường là cô chủ của Đỗ Thị, làm sao có thể chỉ bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà nổi giận bỏ cuộc chứ.”

….

Em họ khó lắm mới đến Thành phố Long Minh một chuyến, Hoa Hiền Phương đã lên kế hoạch dẫn cậu ta đi chơi đây đó.

Từ sớm cô và Kiến Quân đã chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh cùng từ trên lầu đi xuống.

“Chị dâu, các người đang đi ra ngoài chơi ư, tôi cũng muốn đi.”

Lục Sênh Hạ kêu lên, hai ngày này, ngày nào cũng ở nhà ngớ ra, cô bé sắp buồn đến chết rồi.

“Cháu cũng muốn đi, cháu cũng muốn đi.” Tư Mã Ngọc Thanh hét lên.

Tư Mã Ngọc Như từ trên lầu đi xuống nói: “Ngọc Thanh, hôm này cháu có lớp học, không được đi đâu hết.” Bà ta tuyệt đối không thể để cậu bé và Hoa Hiền Phương ở cùng nhau được, tránh bị cô làm hư hỏng.

Tư Mã Ngọc Thanh “Oa” lên một tiếng khóc: “Muốn đi, muốn được đi, không muốn đi học đâu, chị họ cũng đi được, tại sao cháu không đi được?”

“Chị họ của cháu cũng không đi, cùng ở nhà với cháu.” Tư Mã Ngọc Như nói xong, ánh mắt nhìn về hướng con gái: “Sênh Hạ, đi lên lầu, sau này không có sự cho phép của mẹ, không cho con đi ra ngoài chơi với chị dâu.”

Lục Sênh Hạ đang trong thời kỳ nổi loạn, làm sao cô bé có thể nghe lời bà ta.

“Mẹ ơi, mẹ đang tạo ra xung đột gia đình bằng cách làm này đó.”

“Con càng ngày càng không biết phép tắc. Mẹ nhất định phải quản giáo con cho tốt mới được,.” Tư Mã Ngọc Như hung hăng nhìn chằm chằm cô bé, một đứa con gái tối ngày muốn chạy ra ngoài chơi thì sinh ra có ích gì?

Lục Vinh Hàn từ trong vườn đi vào, vừa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.

“Em đang làm gì vậy, Sênh Hạ đã mười ba tuổi, nó có quyền muốn làm những gì nó muốn làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.