Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 523: Chương 523: Cuộc hôn nhân này chỉ có thể kết hôn, không thể ly hôn




Hoa Vô Song thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã thông cảm.”

“Mẹ sẽ bảo tài vụ cho con một khoản tiền, thay mẹ chào hỏi anh hai con và tổng giám đốc Lục.” Bà Đỗ tắt video đi.

Hoa Hiền Phương nhếch môi cười khẩy.

Không hổ là mặt mũi nhà tư bản, thật là dối trá, một khi có lợi thì sẽ thay đổi mặt mũi hiền lành ngay.

Đỗ Chấn Diệp kéo cậu bé đến cạnh mình: “Kiến Quân, vừa nãy cháu đọc bài thơ gì thế?”

“Là bài thơ tên là ‘Người phụ nữ đáng sợ’ mà nhà thơ người Pháp Fabert viết.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ nói.

“Cháu thật là giỏi, bà nội chú hung dữ như thế mà cháu không sợ chút nào, nói đến mức bà ta á khẩu không nói được luôn.” Đỗ Chấn Diệp cười nói.

“Bởi vì cháu có lý, mẹ cháu nói có lý thì đi khắp thiên hạ, không có lý thì nửa bước cũng khó đi.” Hứa Kiến Quân đắc ý nhướng mày.

Trong khách sạn, Đỗ Tuyết Phù vô cùng phiền muộn.

Bà Đỗ cúp điện thoại xong liền gọi cho cô ta ngay, mắng cho cô ta một trận.

Đỗ Di Nhiên cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vỗ vai cô ta an ủi: “Không phải chỉ là mấy nhà giàu mới nổi phá dỡ sao? Bà nội ghét loại người này nhất, Hoa Vô Song không đắc ý được đâu.”

“Nhà giàu mới nổi phá dỡ gì chứ, hôm nay người phụ nữ đến khách sạn đó, cháu biết cô ta là ai không? Cô ta chính là vợ của tổng giám đốc Đế Vương, Lục Kiến Nghi, bà chủ hàng đầu Thành phố Long Minh.” Đỗ Tuyết Phù tức giận nói.

“Cái gì?” Đỗ Di Nhiên như bị sét từ trên trời giáng xuống, đánh trúng đỉnh đầu cô ta. Người phụ nữ đó lại là tình địch trong truyền thuyết của cô ta!

Đỗ Tuyết Phù chống nạnh, đi đi lại lại mấy bước: “Đỗ Chấn Diệp và Hoa Vô Song có chỗ dựa là nhà họ Lục, tình thế cực kỳ không có lợi cho chúng ta.”

Đáy mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên sự thay đổi kỳ lạ: “Nếu cháu làm bà chủ nhà họ Lục, thay thế người phụ nữ họ Hoa đó, tình thế sẽ chuyển biến ngược lại.”

Đỗ Tuyết Phù kinh ngạc, tưởng cô ta tức đến choáng váng nên nói mê sảng: “Đừng đùa, vẫn nên nghĩ làm sao đối phó với Hoa Vô Song đi.”

“Cháu không đùa, cháu nghiêm túc đấy, nếu cháu gả cho Lục Kiến Nghi thì chắc chắn bà nội sẽ rất vui, chỗ dựa của Đỗ Chấn Diệp cũng không còn nữa, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên à?”

Đỗ Di Nhiên chậm rãi nói: “Cháu đã nghe ngóng rồi, người phụ nữ này là người trong nhà anh ấy chỉ định, Lục Kiến Nghi hoàn toàn không thích cô ta, đã từng đuổi cô ta ra khỏi nhà, sau này chịu áp lực trong nhà mới nhận lại cô ta lần nữa.”

Đỗ Tuyết Phù không tin lắm: “Cháu nghe lời đồn ở đâu đấy. Nhà họ Lục là dòng họ số một phía đông, sao có thể chỉ định một người phụ nữ nhà nghèo không môn đăng hộ đối cho người thừa kế tương lai được, không thể nào!”

Đỗ Di Nhiên vén mái tóc trên vai: “Dẫu sao thì cháu cũng quyết định rồi, thời gian này cháu sẽ ở lại Thành phố Long Minh, chắc chắn cháu sẽ khiến cho Lục Kiến Nghi quỳ dưới váy cháu, chết mê chết mệt cháu.”

Đỗ Tuyết Phù ngạc nhiên nhìn cháu gái, dù cảm thấy suy nghĩ của cô ta không đáng tin cậy lắm, nhưng cô ta muốn thử một lần thì bà ta cũng sẽ không ngăn cản.

“Không phải chúng ta muốn bàn chuyện hợp tác với Đế Vương sao? Cháu có thể nhân cơ hội này tiếp cận Lục Kiến Nghi.”

Hoa Hiền Phương trở về nhà, trong lòng có phần cảm thán.

Sau khi ăn cơm xong, cô của cô kéo riêng mình cô sang một bên nói chuyện rất lâu, nói tóm lại là hy vọng cô có thể giúp đỡ cô và em họ mình.

Con người chính là như thế, nghèo thì ở chợ không ai hỏi, giàu thì có bà con xa từ trong núi thăm.

Nhiều năm như thế, để đứng vững trong cái gọi là nhà giàu, cô của cô đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Cô không đồng tình với cách làm này.

Nếu nhà bọn họ còn nghèo túng giống như năm năm trước, đoán chừng cô của cô cũng sẽ không chờ đợi lâu, chỉ gặp mặt rồi sẽ đi.

“Đang nghĩ chuyện của cô em?” Lục Kiến Nghi ôm vai cô, giọng nói trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Ừ.” Cô thấp giọng đáp một tiếng: “Chuyện nhà họ Đỗ muốn hợp tác với Đế Vương, anh có suy nghĩ đến không?”

“Nếu bọn họ đưa ra điều kiện có lợi cho Đế Vương, đương nhiên anh sẽ suy nghĩ.” Lục Kiến Nghi nhún vai.

Cô giơ tay ra vòng qua cô anh: “Thực ra người phụ trách chủ yếu bàn chuyện hợp tác lần này là cô của cô em Đỗ Tuyết Phù, cô em chỉ đi theo mà thôi. Dù cô em là tổng thanh tra phòng kế hoạch của Đỗ thị, nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi, không có thực quyền. Anh có thể quan tâm cô một chút, để cô phụ trách case này không.”

“Có thể, yêu cầu của vợ thì anh sẽ thỏa mãn.” Lục Kiến Nghi nhếch đôi môi mỏng nở nụ cười không đứng đắn: “Có điều anh muốn báo đáp, tối nay phục vụ nguyên bộ.”

Hoa Hiền Phương hờn dỗi lườm anh một cái, cái tay nhỏ đấm vào vai anh: “Lại lên não rồi!”

“Nhìn thấy em là anh lại muốn, làm sao đây?” Anh nhẹ nhàng nhấc lên, kéo đôi chân thon dài đẹp đẽ của cô kẹp bên hông anh cùng đi vào phòng tắm.

Cô như hoa anh túc khiến anh nghiện, không thể cai được.

Rất nhanh, nước xao động điên cuồng bắn tung tóe trong phòng tắm.

Dù đã sinh ba đứa con nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết sinh nở.

Ngày hôm sau, Hoa Vô Song đổi một bộ vest Armani rất đẹp cho con trai, muốn đưa cậu đến bàn chuyện hợp tác công việc với Đế Vương.

Hai người vừa ra khỏi cửa thì thấy Đỗ Tuyết Phù và Đỗ Di Nhiên.

Buổi sáng, Đỗ Tuyết Phù gọi điện thoại cho thư ký tổng giám đốc của Đế Vương để hẹn trước, nhưng thư ký nói cho bà ta tổng giám đốc Lục đã hẹn với bà Đỗ rồi.

Bà ta vô cùng tức giận, Hoa Vô Song thực sự lợi dụng sơ hở muốn gạt bà ta sang một bên, một mình đến bàn chuyện với Đế Vương, sau đó công lao thuộc về mình cả, không có cửa đâu.

“Chị dâu, chị chỉ là tổng thanh tra kế hoạch, thân phận thấp, có tư cách gì mà đại biểu cho Đỗ thị?”

Lần đầu tiên Hoa Vô Song ngẩng đầu lên trước mặt bà ta, cuối cùng bà cũng đợi được đến lúc nở mày nở mặt.

“Dù tôi chỉ là tổng thanh tra kế hoạch nhưng tôi là con dâu nhà họ Đỗ, cũng là cô của tổng giám đốc Lục. Người một nhà chúng tôi bàn chuyện làm ăn, nói thế nào thì cũng tốt hơn người ngoài như cô.”

Đỗ Tuyết Phù co rúm khóe miệng: “Đừng tưởng rằng nhà mẹ đẻ của cô kết thân với nhà họ Lục thì cô có thể có ngày ngóc đầu dậy, sản nghiệp ở Thành phố Long Minh vẫn do tôi phụ trách. Lại nói, đàn ông đều sẽ thay đổi, chưa chắc một ngày nào đó cậu ta chơi chán rồi sẽ đuổi cháu gái cô ra khỏi nhà.”

Hoa Vô Song thấp giọng hừ một tiếng: “Cái này không cần cô phải lo lắng. Cháu gái tôi được ông cụ Lục tự mình chỉ định, cuộc hôn nhân này chỉ có thể kết hôn chứ không thể ly hôn, cuộc đời này cháu gái tôi sẽ là bà chủ nhà họ Lục, hơn nữa con trai của nó vừa ra đời đã được xác định là người thừa kế nhà họ Lục.”

Câu nói này đối với Đỗ Di Nhiên mà nói như thể sấm nổ bên tai.

“Nhà họ Lục quyền thế ngập trời, giàu như một quốc gia, sao có thể coi trọng đứa cháu gái nghèo như quỷ của cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.