Sau khi anh ta rời đi, Hoa Hiền Phương liền trở về phòng.
Lục Kiến Nghi đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn chăm chú màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng chiếu xuống trên người anh, anh cứ thế đứng bất động, tựa như một cái bóng.
Cô không để ý đến anh, một mình ngồi xuống trên ghế sa lon, cầm lấy một quyển tạp chí, tiện tay lật xem.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, phảng phất như không có người nào ở đó vậy.
Hồi lâu sau, Lục Kiến Nghi mới xoay người lại, đi tới bên cạnh cô.
“Em quyết định cứ chiến tranh lạnh với anh như thế này mãi sao?”
Cô không nói gì, chỉ là tiện tay lật qua lật lại mấy trang tạp chí.
“Hoa Hiền Phương.” Anh nặng nề mà bất đắc dĩ thở dài: “Em như thế này sẽ không tốt cho đứa bé đâu.”
Hoa Hiền Phương vẫn ngồi yên lặng không nói lời nào như cũ, dường như hoàn toàn coi sự tồn tại của anh ấy là không khí vậy, không có hình dạng cũng không có âm thanh.
Lúc này anh có phần hơi tức giận, đưa bàn tay ra, giật quyển tạp chí ra khỏi tay cô, ném sang một bên.
“Một người đàn ông đã chết bảy năm rồi, mà em còn nhớ mãi không quên, em có nghĩ tới cảm nhận của anh không?”
Hoa Hiền Phương ngẩng đầu lên, nhìn anh thật lâu, trong ánh mắt tràn đầy đùa cợt, cùng oán hận.
“Là ai hại chết anh ấy?”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi hơi giật giật, cố nói: “Mặc kệ anh ta đã chết như thế nào, dù sao cũng không liên quan đến cuộc sống hiện tại của chúng ta.”
Gân xanh trên trán của cô nhấp nhô như tâm trạng của cô lúc này: “Lục Kiến Nghi, anh chớ có hy vọng tôi sẽ buông tha cho tên hung thủ kia, anh ta đã đâm chết người, còn bỏ trốn, anh ta chắc chắn phải chịu pháp luật xử phạt, ngồi tù mọt gông.”
Anh thật sự muốn chặt đi cái bản tính quật cường mạnh mẽ quá mức của người phụ nữ này đi: “Anh đã nói là hãy cho anh ba tháng, sau ba tháng này, anh sẽ bắt người gây ra tai nạn về giao cho em, em không thể chờ thêm một chút được sao?”
Giọng nói của cô lạnh lùng như băng giá: “Tại sao lại phải chờ tận ba tháng? Anh nói ra cho tôi một lý do xem nào.”
“Hiện tại anh không thể nói cho em biết, nhưng ba tháng sau anh sẽ giải thích với em thật rõ ràng.” Anh chỉ nói lấp lửng như vậy.
Cô khịt mũi cười một tiếng: “Tôi vẫn giữ câu nói kia, trước mặt phải làm cho rõ sự thật ra sao đã, anh đừng có kỳ vọng quá lớn vào tôi.”
Nói xong, cô chống tay đứng dậy từ trên ghế sa lon, bước tới giường ngủ rồi nằm xuống, không để ý tới anh nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng ép xuống lửa giận đang hừng hực trong lòng.
Sau khi tắt đèn, bóng tối bao trùm cả căn phòng, cũng che đi vẻ u ám trên khuôn mặt của anh.
Một ngày nào đó, anh muốn làm cho người phụ nữ này phải tức chết.
“Nếu có một ngày anh chết đi, có phải em cũng không thèm vì anh mà đổ một giọt nước mắt không?”
Cô hừ một tiếng: “Anh làm sao lại chết được, anh là ác quỷ ưa giết chóc như vậy, Diêm Vương cũng không dám nhận anh đâu.”
Khóe miệng của anh cong lên thành một đường cong đầy vẻ bi ai: “Anh đã từng nghĩ, anh nhất định phải chết trước em, bởi vì nếu như em chết rồi, anh cũng không thể nào sống một mình được, thế nhưng nếu như anh chết trước, em nhất định sẽ sống tiếp rất vui vẻ. Vả lại, anh cũng biết, em còn ước gì anh chết sớm một chút, anh chết rồi em mới tự do được.”
Anh nói giống như đang giận dỗi, suy nghĩ thất vọng giờ phút này trong lòng của anh, giống như sóng biển không ngừng xô vào bờ, lâu thật lâu vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Hoa Hiền Phương cắn cắn môi: “Anh nói đúng, tôi ước gì anh chết đi, như vậy tôi sẽ không còn phải chịu ách nô lệ của anh nữa.”
Trong bóng đêm, anh cười khẽ một tiếng, chỉ là một tiếng ngắn ngủi này lại hàm chứa tràn đầy bi ai, thất vọng, thất bại còn có tự giễu mình.
“Được, anh biết rồi.”
Tiếp theo đó, mãi cho đến tận khi về thành phố Long Minh, hai người không ai mở miệng nói với ai một câu nào nữa.
Sáng ngày hôm sau, lúc cô thức dậy, Lục Kiến Nghi đã đứng ở bên cạnh cô, âm thầm nhìn cô.
Hồi lâu sau, anh mới nói với cô: “Anh sắp đi Mỹ một chuyến rồi, có thể sẽ mất một tuần lễ.”
“Một tuần lễ, sao mà ngắn như vậy, sao anh không đi luôn một tháng đi, một năm cũng được.” Lời cô nói giống như đang hờn dỗi.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh dường như có khối cơ nào đó hơi co lại: “Em có thể cầu nguyện, có lẽ anh nửa đường sẽ gặp phải tai nạn máy bay, cuối cùng không thể trở về được.”
“Được, tôi sẽ cầu nguyện như vậy.”
Lục Kiến Nghi giống như là ngậm phải một viên thuốc đắng, cả người như co lại vì đau lòng, cảm giác bi thương, gần như tuyệt vọng, đau đớn cùng cực nổi lên trên khuôn mặt của anh, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ của anh co rúm, vặn vẹo.
“Hi vọng em có thể được như những gì mình mong muốn.” Anh máy móc xoay người đi, thất tha thất thểu đi ra phía ngoài, giống như một con thú bị thương, sắp đối diện với cái chết của mình, mà để lại một cơn tức giận trong phòng này vậy.
Hoa Hiền Phương kéo chăn mền lên che mặt mình lại.
Cô biết mình không nên nói ra những lời ác độc như vậy, nhưng vẫn không thể nhịn được, cô không làm cách nào để tha thứ cho anh được.
Một người không hối hận chút nào, không có chút lòng áy náy nào, làm sao có thể có được sự tha thứ của người khác được?
Ròng rã bảy ngày, Lục Kiến Nghi đã không hề gọi cho cô một cuộc điện thoại nào, dường như là còn tức giận hơn cả cô nữa.
Cô thực sự rất hoài nghi, anh muốn đi hẳn một tháng hoặc là thời gian dài hơn nữa.
Một buổi tối cuối tuần, cô đã đi ngủ từ rất sớm, lúc nửa đêm điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay ra, cầm điện thoại lên.
Sau khi bắt máy, trong loa truyền ra âm thanh rất ồn ào cứ như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng quấy rầy, thế nhưng cô vẫn nhận ra được giọng nói nặng nề khó khăn mà yếu ớt như chìm lẫn trong đó.
Là Lục Kiến Nghi.
“Người phụ nữ ngốc nghếch kia, nếu như anh không về được, hết thảy tất cả những chuyện giữa chúng ta, em muốn làm gì cũng được… Sống thật yên ổn với Hứa Nhã Thanh… Anh hy vọng em có thể sinh đứa trẻ ra, chỉ có điều… Em có thể lựa chọn theo ý mình…”
Trong lòng của cô như có gì đó rơi lộp bộp, hơn nửa đêm, anh đột nhiên gọi điện thoại tới, nói những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ anh ở bên châu Âu gặp được người phụ nữ khác, nên mới muốn ly hôn với cô?
“Lục Kiến Nghi, anh rốt cuộc là có ý gì, anh nói rõ ràng cho tôi.”
“… Hoa Hiền Phương, có một câu, từ trước tới nay anh chưa từng nói với em, cho dù em có không thèm để ý tới anh, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, thực ra anh rất yêu…”
Giọng nói từ loa điện thoại bỗng nhiên bị ngắt đi, chỉ còn tiếng tút tút vang lên báo hiệu máy bận.
Cả người cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng, tiếng gào thét như muốn xé rách cổ họng cô: “Lục Kiến Nghi! Lục Kiến Nghi!”
Đây là điện thoại đường dài quốc tế, giống như là dùng điện thoại vệ tinh gọi, không có hiện số điện thoại, bất đắc dĩ cô chỉ có thể gọi tới số điện thoại của Lục Kiến Nghi, nhưng anh đã tắt máy.
Cô lại gọi điện thoại cho Finn, nhưng cũng tắt máy.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Lục Kiến Nghi sẽ không gọi điện thoại cho cô vào lúc hơn nửa đêm, sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời kỳ lạ như vậy.
Anh sẽ không phải bị…
Cô cuống quít ngừng lại dòng suy nghĩ của mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Một đêm dài đằng đẵng, cô nhìn giờ hiển thị trên điện thoại, là ba giờ rưỡi rồi.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không ngủ được, không ngừng gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi và Finn, nhưng cả hai đều tắt máy, mà tắt máy cùng lúc thế này, như thể hai người đều đột nhiên mất liên lạc vậy.
Trái tim cô lúc này đang đập loạn trong lồng ngực, mi mắt cũng giật giật.
Mỗi một phút đều là một loại dày vò.
Rốt cục trời cũng đã sáng.
Cô nghĩ tới một người, đó là thư ký của Lục Kiến Nghi – Alice, cô ấy mặc dù không đi sang Mỹ cùng với Lục Kiến Nghi, nhưng nhất định biết được hành trình của Lục Kiến Nghi.
Cô liền vội vã gọi bấm số điện thoại của Alice.
“Cô có biết tổng giám đốc Lục khi nào mới trở về không?”
“Tổng giám đốc Lục đã lên máy bay từ chạng vạng tối hôm qua, buổi trưa hôm nay hẳn là sẽ đến, anh ấy không nói với cô sao?” Alice trả lời.
Bàn tay của Hoa Hiền Phương chợt run lên, điện thoại cứ thế rơi xuống đất.
Chạng vạng tối hôm qua lên máy bay, như vậy lúc ba giờ sáng, Lục Kiến Nghi hẳn là đang ở trên máy bay.