Một loại dự cảm bất thường ở trong lòng cô tràn ra ngoài.
“Em có thể cầu nguyện, có lẽ anh sẽ gặp tai nạn trên đường bay, rồi sẽ không quay trở về nữa.”
Giọng nói của Lục Kiến Nghi quanh quẩn ở bên tai của cô, sắc mặt cô trong phút chốc đó trở thành một mảnh ảm đạm, không có một tia máu nào, ngay cả đôi mô cũng trở nên nhợt nhạt.
Không không không, cô cho tới bây giờ không có cầu nguyện, một lần cũng không có.
Ngày hôm đó chỉ là nói lẫy mấy lời, đều là giận lẫy mà thôi.
Cô làm sao có thể hy vọng anh ấy xảy ra chuyện gì được cơ chứ?
Anh là chồng cô, là bố của con cô, cho dù anh có làm chuyện tội ác tày trời đi chăng nữa, cô cũng không có khả năng đi chửi mắng nguyền rủa anh.
Tay của cô run lên, thân thể cũng run rẩy, run đến nỗi làm cả chiếc giường đều kêu lên tiếng kẽo kẹt.
Lục Kiến Nghi nhất định là còn đang giận cô, cho nên đang hù dọa cô, đang lừa gạt cô.
Anh ấy chính là Ma vương Tu La, đến ông Diêm Vương cũng không dám nhận anh ấy, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Cô liều mạng an ủi mình, hốt hoảng từ trên giường bò dậy, cô muốn tìm một người để hỏi hỏi một chút.
Hùng Văn, Roy…
Anh còn có nhiều thuộc hạ như vậy, bọn họ nhất định đều biết được hành tung của anh.
Cô đỡ lấy cầu thang, lảo đảo nghiêng ngả đi xuống dưới, lúc đi tới lầu hai, nhìn thấy Lục Vinh Hàn sắc mặt đầy nặng nề sải bước ra ngoài, không, ông ấy đúng hơn là đang chạy, muốn đi chỗ nào vậy.
“Bố.” Cô ở phía sau kêu lên.
Lục Vinh Hàn quay người lại, nhìn cô một cái, biểu cảm vô cùng kỳ lạ, giống như là đang hết sức kiềm chế một loại ưu tư nào đó đang sắp sụp đổ: “Bố…bố phải đi tới công ty một chuyến…xử lý một ít chuyện…” Lời nói của ông ta không có mạch lạc, giống như là đang giải thích, lại giống như là đang che giấu.
Lục phủ ngũ tạng của Hoa Hiền Phương cũng đều cuộn lên dữ dội: “Nửa đêm hôm qua, con nhận được điện thoại của Kiến Nghi, con rất lo lắng…”
Cô còn chưa dứt lời, Lục Vinh Hàn liền kinh ngạc nhảy dựng người lên: “Lúc nào, con nhận điện thoại của nó lúc nào?”
“Con xem đồng hồ, là lúc ba giờ đúng, anh ấy là từ trên máy bay gọi điện thoại cho con, nói đến một nửa liền cúp, con…con rất sợ…” Hoa Hiền Phương ôm lấy cánh tay.
Lục Vinh Hàn lộ ra một vẻ mặt đau buồn: “Hiền Phương, con đi theo bố.”
Ông ta dẫn Hoa Hiền Phương đi lên trên phòng làm việc của Lục Kiến Nghi, đóng kỹ cửa lại.
“Hiền Phương.” Ông ta đỡ lấy trán, cực lực nuốt vài ngụm nước miếng xuống, mới phát ra âm thanh: “Tối ngày hôm qua, Kiến Nghi nói máy bay đột ngột gặp phải sấm chớp mưa bão trên không trung, và trạm kiểm soát bị mất đi liên lạc…”
Trong đầu Hoa Hiền Phương ầm ầm một tiếng nổ vang dội, cảm giác trời đất đang quay cuồng, ánh mắt tối sầm lại, ngã ngồi lên trên ghế: “Sẽ không đâu…sẽ không đâu…”
Lục Vinh Hàn đỡ lấy vai cô: “Hiền Phương, bố biết điều này sẽ rất khó khăn đối với con, nhưng con nhất định phải kiên cường lên một chút. Bố sẽ sử dụng tất cả lực lượng tiến hành lục soát cứu người, trước hết phải xác định máy bay gặp nạn, chuyện này trừ con và bố, không thể để cho bất kỳ người nào biết, mẹ nhỏ, bà cụ Lục…Đều không thể nói, biết chưa?”
Sau lưng của Hoa Hiền Phương phát lạnh, đầu lưỡi cứng ngắc, cổ họng căng chặt lại, tim phát đau, ngón tay vịn trên ghế sô pha không nhịn được run rẩy lẩy bẩy.
“Anh ấy sẽ không có việc gì đâu, có đúng không? Trên máy bay nhảy dù xuống, anh ấy sẽ nhảy dù xuống, có đúng không?”
Máy bay tư nhân mà anh ấy ngồi là máy bay tân tiến nhất toàn cầu, còn là máy bay được đặt làm riêng biệt, phía trên có rất đầy đủ các thiết bị cứu hộ, anh ấy hắn nhất định có thể thoát thân được.
Cô liều mạng an ủi bản thân mình, thần kinh của toàn thân cũng kéo căng lên.
“Hiền Phương, bất luận có xảy ra chuyện gì, con cũng phải giữ gìn sức khỏe, bảo vệ đứa bé trong bụng con, bọn nhỏ có khả năng là Kiến Nghi…” Lục Vinh Hàn không nói ra câu nói tiếp theo.
Nhưng mà Hoa Hiền Phương hiểu ý nghĩ của ông ta, bọn nhỏ có khả năng là ruột thịt duy nhất của Lục Kiến Nghi.
Một giọt nước mắt từ trong mắt cô trượt xuống: “Kiến Nghi mạnh như vậy, lợi hại như vậy, anh ấy cái gì cũng đều hiểu, anh ấy sẽ sống sót. Anh ấy nhất định đang chờ, chờ bố đi cứu anh ấy, bố nhanh lên một chút đi, nhanh lên một chút đi!”
“Có lẽ, bọn họ hạ cánh gấp ở một địa phương nào đó rồi, chúng ta phải tận lực nghĩ đến mặt tích cực nhất.”
Lục Vinh Hàn vỗ vai cô một cái, vừa là an ủi cô, cũng như là đang an ủi chính bản thân mình.
Ông ta không có đợi thêm nữa, vội vàng đi ra ngoài, máy bay đã sớm chuẩn bị xong, đang ở sân bay chờ ông ta.
Trong lòng ông ta vẫn còn có một chút hy vọng, con trai của ông ta ưu tú như vậy, kiên trì như vậy, dũng cảm như vậy, chắc chắn có thể còn sống.
Hoa Hiền Phương ngồi yên một hồi lâu, mới từ thư phòng đi ra ngoài.
Cô không dám đợi thêm nữa, sợ mình không cẩn thận liền để lộ tâm tư.
Cô thu dọn một chút đồ vật đơn giản, đi tới biệt thự quanh hồ của Lục Kiến Nghi.
Vừa vào cửa, cô liền ngồi bệt xuống dưới đất, gào khóc thật to.
“Nếu như có một ngày anh chết đi, em có phải ngay cả một giọt nước mắt cũng sẽ không chảy đúng không?”
“Anh đã suy nghĩ tới, anh nhất định phải chết trước em, bởi vì em chết rồi, anh cũng không có cách nào có thể sống một mình được, nhưng mà anh chết rồi, em vẫn sẽ sống rất vui vẻ. Hơn nữa anh biết em chỉ mong cho anh chết đi, anh chết em liền được tự do.”
“Em có thể cầu nguyện rằng, có lẽ anh sẽ gặp tai nạn trên đường bay, rồi sẽ không quay trở về nữa.”
…
Giọng nói của Lục Kiến Nghi không ngừng vọng về ở bên tai cô, khiến cho mỗi sợi dây thần kinh của cô cũng trở nên đau đớn kịch liệt.
Cô vẫn cho rằng là mình không quan tâm đến Lục Kiến Nghi, anh có ở đây hay không, có yêu hay không yêu, đều sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì đối với cô.
Giờ phút này, cô mới phát hiện ra rằng, cũng không phải là như vậy.
Lục Kiến Nghi sớm đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lấy trái tim cô rồi, hợp làm một thể với linh hồn của cô.
Cô hận anh, oán anh, lòng tràn đầy mâu thuẫn, cũng là bởi vì quan tâm.
“Lục Kiến Nghi, em chẳng qua chỉ là nói lẫy mà thôi, nếu anh chết rồi, em sẽ không hề vui mừng, em cũng sẽ không cần tái giá gả cho người khác. Anh đã nói rằng, em sinh ra là người của anh, chết cũng là ma của anh. Cho nên, anh phải trở lại nhanh lên một chút, nhìn em, xuyên qua em…Em không cho phép anh chết, nếu anh chết rồi, em sẽ hận anh suốt cả cuộc đời này, chết rồi cũng sẽ không đi địa phủ tìm anh đâu…”
“Lục Kiến Nghi, con của chúng ta vẫn còn chưa có ra đời, anh không thể để cho bọn nhỏ sinh ra đã không thấy được bố của mình, không thể để cho em một mình nuôi bọn nhỏ lớn khôn được, em không có dũng cảm như vậy, cũng không có kiên cường như vậy…”
“Lục Kiến Nghi, chỉ cần anh trở về, em sẽ không chiến tranh lạnh với anh nữa. Chuyện của Thời Thạch, em…em cũng sẽ không so đo với anh nữa. Chỉ cần anh đi nhận sai với anh ta, em sẽ không nhắc tới nữa…”
Cô bụm mặt lại, khóc không ngừng, khóc không ngừng, nước mắt chảy xuống như nước lũ, làm sao cũng không thể ngừng lại được.
Cô thậm chí cảm giác được bản thân như sống không nổi nữa rồi, đến cả sức lực để thở cũng không có.
Cô thật hối hận, không nên cãi nhau với Lục Kiến Nghi, anh ấy không có kế hoạch đi tới nước An Kỳ, nhất định là cô tức giận nên mới ra nước ngoài.
Finn nói, cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến ưu tư của anh ấy, anh ấy một khi tức giận sẽ tự ngược đãi mình, làm cho bản thân khắp người đều bị thương.
Lần này, anh ấy dứt khoát không muốn quay trở về nữa, muốn sinh ly tử biệt với cô, là cố ý muốn hành hạ cô, để cho cô đau đến không muốn sống nữa hay sao?
Đến buổi trưa, người giúp việc tới nấu cơm.
Cô không ăn nổi, một chút thèm ăn cũng không có.
Nhưng cô liều mạng cưỡng ép bản thân phải ăn vào.
Cô muốn bảo vệ đứa bé, đây là ruột thịt duy nhất của Lục Kiến Nghi, cô nhất định phải bình an sinh bọn nhỏ ra đời.