Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 70: Chương 70: Thâm tàng bất lộ




Hứa Nhã Thanh vừa nhìn đã thấy cô.

Đôi mắt anh ta ngưng tụ lại, trong tim anh ta có một sự kích động kỳ lạ không thể giải thích được.

Cô thật sự là một người thú vị, không giống với những người phụ nữ khác.

Cô cũng nhìn thấy Hứa Nhã Thanh nổi bật giữa đám dông, đứng cạnh anh ta là Hứa Nhã Phượng, còn có một người đàn ông lai rất mê hoặc.

Cô cười thầm, thật sự công khai là gay mà.

Đều nói cậu Hứa là người kinh doanh, không ngờ thật sự chuyện gì cũng dám làm.

“Mẹ nhỏ, con đến chào hỏi cậu Hứa và cô Hứa một chút, bọn họ là bạn của con.”

“Đi đi.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu.

Hứa Nhã Thanh là gay, mọi người đều biết không nói, đối với anh ta, không có gì phải cố kỵ cả.

Khi cô đi qua, trên mặt Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê người: “Ngoảnh đầu nhìn trăm vẻ não nùng, so bề nhan sắc, sáu cung hòa xoàng.”

Cô mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền duyên dáng: “Cả bữa tiệc này, tôi chỉ biết anh và Nhã Phượng.”

“Biết chúng tôi là đủ rồi, người khác đều là dư thừa.”

Hứa Nhã Thanh đổi sang nụ cười giễu cợt.

Anh ta muốn vui tính như vậy, ở cùng anh ta có thể thoải mái giao tiếp.

Không giống như khi ở cạnh Lục Kiến Nghi, luôn giống như vua đối với thần dân vậy, tướng quân đối với binh lính, chủ nhân đối với vật nuôi.

Anh cao cao tại thượng, cô như rẻ lau dưới chân.

Anh vô cùng tôn quý, cô lại như cỏ rác.

“Chồng cậu vẫn chưa đến sao?” Hứa Nhã Phượng nói.

Cô nhún vai: “Chúng tớ không đi cùng nhau.”

“Không dẫn cô theo, là tổn thất của anh ta.” Hứa Nhã Thanh cười.

Đang nói thì Lục Kiến Nghi bước vào.

Anh quả nhiên không đi một mình, bên cạnh còn có cô gái hôm qua.

Cô ta nóng bỏng mà gợi cảm, hoàn toàn khác cô.

Lục Kiều Sam vừa nhìn, đã mỉm cười, hóa ra em trai sớm đã nạp thiếp bên ngoài rồi. Cô ta nói mà, bao nhiêu năm nay, làm sao nó có thể không có người phụ nữ nào chứ, hóa ra là thâm tàng bất lộ.

Hoa Hiền Phương xong rồi.

Hứa Nhã Phượng nâng mắt lên nhìn: “Không phải Lục Kiến Nghi thích loại người đó chứ?”

“Có lẽ là vậy.” Cô co lại phía sau, giống như muốn ẩn mình trong bóng tối, không để Lục Kiến Nghi nhìn thấy vậy.

Người giống như cô, tốt nhất lên làm việc sau hậu trường, hoặc là người trong suốt, để cảm giác tổn tại đến con số không.

Hứa Nhã Phượng ôm vai cô: “Nếu như anh ta thích loại hình đó, thì cậu sẽ có nguy cơ rồi. Cậu hoàn toàn đối lập với người phụ nữ kia, anh ta không thể đồng thời thích cả hai loại hình được.”

Trên mặt cô dần dần hiện lên nụ cười thê lương, cô vẫn luôn nằm trong vùng nguy hiểm, không bao giờ thoát khỏi.

“Không sao, anh ấy cũng không thể chỉ có một người phụ nữ là mình, sẽ phải có người khác, không phải là gợi cảm, thì sẽ là tươi mới.”

“Hiền Phương, cậu quá độ lượng rồi, nhưng dưới tình hình này, anh ta không dẫn theo cậu, mà dẫn người phụ nữ khác xuất hiện, là công khai tuyên cáo cậu bị thất sủng.”

“Vốn dĩ tớ chưa bao giờ được yêu chiều cả, thì sao bị thất sủng được chứ.” Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che đi nỗi buồn trong mắt cô.

Hành động như vậy của Lục Kiến Nghi tương đương với việc giáng cho cô dâu mới là cô một cái tát vô hình.

Lúc này, chắc cô đã trở thành trò cười của mọi người rồi.

Tất cả mọi người đều ở phía sau nghị luận cô sao?

Mới kết hôn đã bị thất sủng.

Thật ra, Lục Kiến Nghi chưa từng công khai thừa nhận địa vị của cô, anh chưa từng đơn độc đưa cô đi đến bất kỳ bữa tiệc nào.

Lần trước trong lễ đính hôn của Lục Kiều Sam, bởi vì là hoạt động gia đình, cô mới được vinh hạnh đứng bên cạnh anh.

Trong lòng anh, cô vốn dĩ không phải là vợ anh, người lấy cô là nhà họ Lục, không phải anh.

Hứa Nhã Thanh đưa cho cô một ly cocktail: “Đừng lo, có hai người thông minh tôi và Nhã Phượng ở đây, đảm bảo sẽ giúp cô đánh bại tình địch, bắt giữ Kiến Nghi.”

Cô cười, dường như anh ta đang nói về nghìn lẻ một đêm vậy, là một câu chuyện vô cùng buồn cười.

Lúc trước mẹ nhỏ cũng nói như vậy, bọn họ đánh giá cô quá cao, đánh giá Lục Kiến Nghi quá thấp rồi.

Lục Kiến Nghi sẽ không động một chút tâm tư nào với cô đâu, cả đời này cũng sẽ không.

Cô là đối tượng mà anh chán ghét, khinh thường nhất. Trong danh sách đen của anh cô là người đứng thứ nhất, không có ai vượt qua.

Hứa Nhã Thanh bị biểu tình của cô làm cho sửng sốt: “Mặc dù tôi thích kể chuyện cười, nhưng câu này thì không phải.”

“Tôi biết, tôi không muốn tốn thời gian để nung chảy một miếng đá granite, như thế này rất tốt.” Cô nhếch miệng, cố gắng khẽ cười với anh ta, muốn làm ra dáng vẻ không để ý, nhưng cô không thành công, anh ta vừa nhìn đã nhận ra.

“Nhóc ngốc, anh ta không trân trọng cô, sẽ có một ngày phải hối hận.” Trong đôi mắt nâu đen của anh ta xẹt qua tia sáng lạnh. Anh ta nhất định sẽ khiến Lục Kiến Nghi hối hận, để anh ta nếm thử tư vị mất đi.

Bên kia vũ hội, Lục Kiến Nghi đã nhìn thấy Hoa Hiền Phương, anh mặt không cảm xúc như thể đang đeo một cái mặt nạ, chỉ có đôi mắt sâu đen đang tỏa sáng, như thể bị thứ gì đó chiếu rọi.

Người phụ nữ đứng bên cạnh anh tên là Kiều An, rất yên tĩnh, rất ngoan ngoãn, rất ôn thuận.

Cô ta cố gắng hết sức để lấy lòng Lục Kiến Nghi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, là cô ta đã mãn nguyện rồi, không cần thân phận, không cần cái gì cả.

Nhưng khi bọn họ đi đến vị trí bên cạnh, đèn chính của địa điểm đột nhiên bị tắt.

Một vài ánh đèn laze xanh lục tạo ra một đường hầm màu xanh, một người phụ nữ bay ra từ khỏi đường hầm đó, quần áo bay phấp phới, như tiên nữ.

Cô ta đáp xuống trước cây đàn piano, nhẹ nhàng đáp xuống, ngón tay nhảy múa, đàn một bài hát về hôn lễ.

Lục Kiều Sam bắt đầu truyền tin đồn trong đám đông, người phụ nữ đàn piano chính là vị hôn thê chân chính của Lục Kiến Nghi, xinh đẹp tao nhã, cầm kỳ thi họa, biết đủ mọi thứ.

Hoa Hiền Phương chẳng qua chỉ là vậy thay thế của cô ta, đã nói khi cô ta quay về thì sẽ đổi lại, nhưng kết quả lại hối hận, mặt dày không chịu đổi, muốn chiếm luôn.

Hoa Hiền Phương vừa nhìn đã nhận ra Hoa Mộng Lan, thì biết cô ta chưa chết tâm.

“Lại có một người đến dày vò.” Cô nặng nề thở dài.

“Người phụ nữ này là ai?” Hứa Nhã Phượng nhướng mày.

“Chị họ của tớ Hoa Mộng Lan.” Cô thấp giọng nói.

“Chính là cô ta à?”

Hứa Nhã Phượng sờ cằm, suy nghĩ: “Có thể trà trộn vào đây, còn công khai biểu diễn như vậy, phía sau nhất định là có người giúp đỡ.”

“Học tâm lý có khác, suy luận logic mạnh mẽ như vậy.” Hoa Hiền Phương cười nhẹ.

Hứa Nhã Phượng suy tư một lúc: “Hôm nay Tiêu Ánh Minh không đến, cho dù có đến cũng không thể giúp tình địch của mình. Tớ nghĩ chắc người giúp đỡ chính là người đã tưởng tượng cậu thành tình địch, chị chồng thích tác oai tác quái của cậu.”

“Nhã Phượng, cậu có thể thử hành nghề thám tử.” Hoa Hiền Phương giơ ngón cái lên, cô cũng nghĩ là Lục Kiều Sam.

Cô ta quyết tâm muốn đuổi cô ra ngoài.

Hứa Nhã Phượng nhấp một ngụm cocktail: “Nếu như cô ta chỉ đơn thuần vì tâm lý đố kỵ mà ảo tưởng cậu thành tình địch, lúc nào cũng chống đối cậu, nguyên nhân như vậy thì quá đơn giản rồi. Dù sao cô ta cũng không phải là một người điên, tớ cảm thấy chắc là vẫn còn nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân khác?” Hoa Hiền Phương hơi ngẩn ra, cô nghĩ không ra, cô chưa bao giờ đắc tội với Lục Kiều Sam, vẫn luôn nhẫn nhịn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.