Hoa Hiền Phương âm thầm thở dài: “Chị, chúng ta không thể sống hòa bình với nhau sao?”
“Không được, trừ khi cô rời khỏi nhà họ Lục, cô còn ở đây, tôi sẽ thấy khó chịu.” Lục Kiều Sam không hề do dự nói.
Đối với cô ta mà nói, Hoa Hiền Phương là một mối đe dọa và mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cho dù thế nào, cô ta cũng phải đuổi Hoa Hiền Phương này đi, như thế mới có thể hoàn toàn giải trừ nguy hiểm của cô ta.
“Cô ấy sẽ không đi, chị có thể đi.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng vứt lại cho cô ta một câu.
Mặt Lục Kiều Sam hết xanh lại trắng: “Chị là con gái nhà họ Lục, là chị của em, em dựa vào cái gì mà đuổi chị ra ngoài chứ?”
Lục Sênh Hạ chạy tới: “Sau này anh cả là người thừa kế của nhà họ Lục, chị dâu là chủ nhà, nếu như chị đắc tội với hai người họ, sau này còn ở nhà họ Lục thế nào được chứ.”
Lục Kiều Sam nghiến răng: “Cô ta không thể làm chủ nhà được đâu. Không đến hai ngày nữa, chị dâu của em sẽ đổi thành người khác rồi. Có điều cô ta vốn dĩ cũng không phải là chân chính, chỉ là thứ đồ thay thế thôi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chỉ cả à, bụng dạ chị thật xấu xa, em cảm thấy, chị nhất định sẽ bị anh Thiên bỏ, nhưng chị dâu sẽ không bị đâu.”
Lục Kiều Sam rất muốn tát cho Lục Sênh Hạ một cái, con nhóc này gần đây cũng thích chống đối với cô ta, nhưng cô ta không dám. Con nhóc này là viên minh châu trên tay bố cô ta, tát con nhóc này, bố cô ta còn không lột da cô ta chắc.
“Ai dám cướp Tần Nhân Thiên với tao, tao sẽ giết người đấy.” Cô ta tức giận rời đi.
Tư Mã Ngọc Như đi tới, gọi Hoa Hiền Phương vào phòng thay đồ của cô ta.
Cô ta lấy một chiếc váy từ trong tủ ra: “Hiền Phương, bộ váy này là mẹ bảo người chuẩn bị cho con, tối nay con mặc nó, đi dự tiệc với Kiến Nghi đi. Trong giới thượng lưu, không thể thiếu xã giao, con cũng phải ra ngoài nhiều hơn.”
Bà cụ Lục nhờ cô ta giúp đỡ Hiền Phương, không để Lục Kiều Sam bắt nạt Hiền Phương. Thật ra lúc trước cô ta cũng muốn làm cái gì đó, nhưng sợ bà lớn không vui, bây giờ có chỉ thị của bà cụ, cô ta không cần lo lắng nữa.
Hoa Hiền Phương không ngờ mẹ kế lại chuẩn bị quần áo cho mình, rất ngạc nhiên cũng rất cảm động: “Cảm ơn mẹ nhỏ, có điều chắc Kiến Nghi sẽ không dẫn con theo đâu.”
Lần trước anh cũng không dẫn cô đi cùng, chắc là dẫn theo người khác, chỉ là thấy cô bị nói xấu, làm mất mặt anh, nên mới đứng ra thôi.
“Mẹ và Sênh Hạ cũng đi, cậu ta không dẫn con theo thì con đi với mẹ, đến lúc đó thì đi tìm cậu ta.” Tư Mã Ngọc Như vỗ tay cô, ánh mắt tràn đầy ẩn ý.
Hoa Hiền Phương rũ mắt xuống, cô nghĩ đến cô gái mà cô nhìn thấy hôm qua, nhất định cô ta đã theo Lục Kiến Nghi một thời gian rồi, Lục Kiến Nghi ra ngoài hội họp với mọi người, chắc là thường dẫn theo cô ta.
Cô đi làm gì chứ, là muốn tuyên cáo chủ quyền của mình, hay là cùng cô ta hai vợ hầu một chồng?
“Mẹ nhỏ, nếu như Kiến Nghi có bạn đi cùng rồi, con đi có lẽ không tốt lắm.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Hiền Phương, mẹ biết thời gian con chung sống với Kiến Nghi rất ngắn, Kiến Nghị lại là một người luôn lãnh đạm, vẫn luôn lạnh nhạt với con. Con không thể quá bị động được, phải chủ động một chút, chỉ cần bắt được trái tim thằng bé, thì mới không sợ người khác dở trò.”
Hoa Hiền Phương âm thầm cười khổ.
Sao cô có thể bắt được trái tim Lục Kiến Nghi chứ?
Mọi người cần làm việc vừa với sức mình, chuyện này đối với cô mà nói hoàn toàn không thể làm được, là đang khiêu chiến với giới hạn không thể có của cô.
Nhưng cô không nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ cố gắng.”
Lục Kiến Nghi quả nhiên không định đưa cô đi dự tiệc, lên tầng thay quần áo rồi rời đi.
Anh nhất định là ghét bỏ mang cô theo làm mất mặt mình.
Cô đoán, anh sẽ tìm người phụ nữ hôm qua.
Cô ra hiểu ý người, nhất định sẽ làm anh hài lòng.
Có điều, rốt cuộc anh thích đàn ông, hay là phụ nữ.
Cô có chút mơ hồ rồi.
Lẽ nào bức ảnh đó là giả, tính hướng cũng là giả sao?
Chính là vì muốn dọa Hoa Mộng Lan chạy sao?
Sau bữa tối, Tư Mã Ngọc Như đưa Hoa Hiền Phương lên lầu chuẩn bị.
Dáng vẻ và khí chất của Hoa Hiền Phương, bất kỳ son phấn nào cũng là dư thừa.
Cô ta chỉ trang điểm nhẹ cho cô.
Khi Hoa Hiền Phương đi xuống tầng, cả sảnh lớn dường như đều phát sáng.
“Oa, chị dâu đẹp quá.” Lục Sênh Hạ vỗ tay.
Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười sâu.
Con dâu mà ông chọn cho con trai mình sao có thể nhầm được.
Gương mặt Lục Kiều Sam co rút lại, trong mắt lóe lên tia ghen tỵ.
Mẹ nhỏ thật là tọc mạch, tại sao phải chuẩn bị quần áo cho cô ta chứ?
Nên để cô ta mặc đồ mua trên mạng hoặc là đồ mặc lại để xấu hổ, chịu đựng sự chế nhạo mới đúng.
Cô rt cầm cốc cà phê trên tay đi qua: “Cũng rất đẹp.”
Cô ta giả vờ đánh giá Hoa Hiền Phương, tùy tay hất cà phê lên người cô.
Hoa Hiền Phương đã có phòng bị từ sớm, nhanh chóng tránh đi, nhưng vẫn có mấy giọt cà phê văng vào váy.
Tư Mã Ngọc Như kêu lên: “Kiều Sam, con muốn gây sự vô lý đến bao giờ chứ?”
“Mẹ nhỏ, là không cẩn thận thôi.” Lục Kiều Sam giả vờ vô tội.
“Kiều Sam không phải là cố ý, mau cởi ra đi, để người làm đi giặt một chút.” Bà Lục vội vàng giải vây cho con gái, sợ Lục Vinh Hàn ở bên cạnh tức giận.
“Giặt cái gì chứ, cô ta mặc cũng không đẹp, đổi sang một bộ khác phù hợp với khí chất quê mùa của cô ta đi.” Lục Kiều Sam cong môi.
Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Không sao, chị cả cũng không phải là cố ý, con lên trên lau đi một chút.” Cô quay người lên tầng.
“Cà phê rất khó rửa sạch, chị cả là cố ý. Sợ rằng chị dâu đến vũ hội sẽ cướp mất ánh đèn sân khấu của chị ấy.”
Lục Sênh Hạ cong môi, chạy đến trước mặt bố mình: “Bố ơi, tâm lý của chị cả càng ngày càng đáng sợ, đợi con lớn rồi, con xinh đẹp hơn chị cả, trẻ hơn chị ấy, chị cả nhất định sẽ ghen tỵ với con, muốn giết con mất.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn trầm xuống, lớn giọng gọi quản gia, bảo ông ta thu toàn bộ quần áo và đồ trang điểm mới của Lục Kiều Sam lại.
“Sau này con muốn mua, thì tự tiêu tiền của chính mình đi.” Không cả ngày đều treo tâm tư của mình trên những thứ đồ này thì sẽ không tác yêu tác quái nữa.
“Mẹ.” Lục Kiều Sam ôm vai bà Lục, gào khóc, thu mất quần áo mới của cô, ý chính là muốn cô mặc đồ cũ đi, điều này không khác gì muốn giết cô.
Bà Lục xoa đầu cô ta, không dám nói gì, dù sao cô ta cũng là người trước.
Khi Hoa Hiền Phương xuống tầng thì trên váy cô đã có thêm mấy viên pha lê che đi vết bẩn.
Vị trí của những viên pha lê này được đính rất tinh xảo, vì thêu hoa trên gấm vậy.
“Oa, chị dâu thật lợi hại, bây giờ bộ váy càng đẹp hơn rồi. Chúng ta mau đi thôi, cách chị cả xa một chút, miễn để chị ấy lại tác quái.” Một tay Lục Sênh Hạ nhấc váy mình lên, một tay nắm tay Hoa Hiền Phương. truyện ngôn tình
Tư Mã Ngọc Như đặc biệt dẫn bọn họ đến rất muộn, gần cuối.
Khi Hoa Hiền Phương đi đến, ánh mắt mọi người đều di chuyển qua.
Cô giống như một bông hoa dâm bụt đang nở vậy, xinh đẹp, tươi tắn như ánh nắng ban mai trên bầu trời sáng sớm vậy.
Cô không phải là vẻ đẹp kinh diễm, mà là vẻ đẹp hấp dẫn, sắc nước, mơ màng, sương mù, tao nhã, trong sáng, tĩnh lặng, dịu dàng.
Khóe miệng Lục Kiều Sam giống như bị ong vò vẽ đốt, dường như đến tận gốc tai.
Cô ta không thể để cô đắc ý, vẫn còn trò hay đang đợi bọn họ nữa.