Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 68: Chương 68: Tôi là lo lắng sức khỏe của anh




Cô ngồi lên đệm của mình: “Lục Kiến Nghi, anh có còn nhớ không? Lúc đầu anh nói đưa cho tôi ba trăm tỷ, để tôi đi, tôi không đồng ý. Có câu quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải hợp lý. Tôi yêu tiền, nhưng tôi chỉ thích tiền của anh, bởi vì tôi là vợ hợp pháp của anh, sau khi kết hôn với anh, tôi sẽ có một nửa tài sản của anh. Tôi muốn tiền của anh, cũng là chuyện bình thường thôi.”

Đôi mắt đen sâu của Lục Kiến Nghi xẹt qua tia sáng: “Con mèo hoang, quả nhiên mồn miệng sắc bén mà.”

“Vậy thu nhập của tôi có phải không bị đóng băng nữa không?” Cô chớp mắt, mái tóc dài dày bồng bềnh xõa xuống.

“Tối nay hầu hạ ông đây hài lòng thì sẽ được giả tỏa.” Đôi môi mỏng của anh nhếch lên nụ cười tà mị, anh đúng lên, giống như một cơn lốc áp xuống.

Cô tái mặt: “Có người hầu hạ anh rồi mà?” Còn muốn hành hạ cô một trận nữa, đúng là không biết tiết chế mà.

Anh nhíu mày: “Nghĩa vụ của cô bị người khác thay thế, vậy còn cần cô làm gì nữa chứ?”

“Tôi… tôi là lo lắng của thân thể của anh.” Cô nói nhỏ.

“Không cần lo lắng.” Anh lật người cô lại.

Cơ bắp của cô dần dần co cứng lại như bình thường, đây là phản ứng phòng thủ theo bản năng của cô, cũng là điều mà Lục Kiến Nghi ghét nhất.

Anh không tin mình không chinh phục được con mèo hoang này, cho dù không thể khiến cô đầu hàng, thì cũng phải ngủ trước.

Ngày hôm sau, bọn họ cùng đến bệnh viện thăm bà cụ Lục.

Bà cụ đã biết chuyện của Hoa Mộng Lan.

Bà nắm tay cháu mình: “Kiến Nghi, bà nói cho cháu biết, bà chỉ chấp nhận Hiền Phương làm cháu dâu, Hoa Mộng Lan gì đó, bà không thích.”

“Bà là lão tổ tông, bà nói cái gì, thì là cái đấy.” Lục Kiến Nghi cười.

“Bà ơi, uống canh.” Hoa Hiền Phương múc cho bà một bát canh.

“Hôm nay là canh gì vậy?” Bà cụ Lục cười hỏi.

“Canh gà nấm cây chè.” Hoa Hiền Phương khẽ cười.

“Cháu dâu của bà thật là thông minh khéo tay mà.” Bà cụ Lục xoa đầu cô, bưng bát canh lên, bắt đầu uống.

Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh bà: “Bà ơi, khí sắc của bà càng ngày càng tốt, cháu thấy qua hai ngày nữa bà có thể về nhà rồi.”

“Đợi đến khi chắt của bà ra đời, bà mới về.” Bà cụ Lục cười nói.

Thật ra bà cụ Lục không có bệnh gì nghiêm trọng, bởi vì chuyện của ông cụ Lục nên mới đau buồn thành bệnh.

Bản thân bà cũng là bác sĩ, biết cách điều trị, bệnh viện này cũng là của bà, bây giờ giao cho nhà chú hai nhà họ Lục quản lý.

Bà ở đây quen rồi, không muốn quay về nhìn cảnh tượng nhớ lại chuyện cũ.

“Vì để bà mau trở về, cháu sẽ cố gắng.” Lục Kiến Nghi cười đùa.

Anh biết bà có nút thắt trong lòng, bà đã lớn tuổi rồi, một khi buồn rầu, rất dễ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tư Mã Ngọc Như và Lục Sênh Hạ cũng đến rồi.

“Bà ơi, sao tết đoan ngọ bà không về nhà cũng mọi người chứ?” Lục Sênh Hạ nghiêng đầu hỏi.

“Không phải các cháu qua đầy ăn tết đoan ngọ cùng với bà rồi sao?” Bà cụ Lục yêu thương xoa đầu cô bé.

Lục Sênh Hạ bóc cho bà cụ Lục một cái bánh ú, bà cụ ăn một miếng rồi hỏi: “Bà nghe nói gần đây Kiều Sam vẫn không thích Hiền Phương, con bé bị làm sao vậy?”

“Bà ơi, cháu kể cho bà nghe, chỉ cả không thích nhìn những ai xinh đẹp hơn mình. Chị ấy cảm thấy chị dâu cướp mất danh hiệu người đẹp nhất của chị ấy nên đặc biệt đố kỵ với chị dâu, muốn đuổi chị dâu đi.”

Kỹ năng cáo trạng của Lục Sênh Hạ là hạng nhất.

Hoa Hiền Phương phát hiện, mặc dù bà cụ không ở nhà, nhưng chuyện gì cũng phải hỏi qua, trong nhà xảy ra chuyện gì, dường như bà đều biết hết.

Bà cụ Lục thở dài: “Đứa nhỏ Kiều Sam này, bị Hạo Phong chiều chuộng hư rồi. Con gái nhà họ Lục chúng ta đều là người sắc sảo tài năng, hiền lương thục đức, biết cân nhắc mọi chuyện, chỉ có con bé là kỳ lạ, thích ăn lười làm, kiêu ngạo tùy hứng, hoàn toàn là một cái bình hoa.”

“Bà ơi, chị cả là bà hoàng hậu xấu xa trong công chúa Bạch Tuyết. Đợi cháu lớn rồi, cháu đẹp hơn chị ấy, chị ấy nhất định cũng sẽ đuổi giết cháu.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô bé rất thông minh, biết Lục Kiều Sam vẫn luôn không thích cô bé và mẹ cô bé, luôn chống đối bọn họ, cho nên cô cũng không thích cô ta, chỉ thích anh cả.

Hoa Hiền Phương phát hiện, người nhà họ Lục đều có chút tự luyến, tự phụ, cô bé lolita Lục Sênh Hạ này cũng vậy.

Có điều, bọn họ thật sự đều là rồng phượng trong nhóm người, có vẻ đẹp thịnh thế, gen tốt ngoài sức tưởng tượng.

Thật lo lắng, một loại bình thường giống như cô, có phá hoại gen trội hoàn hảo nhà bọn họ không, đến lúc đó sẽ trở thành tội nhân nhà họ Lục mất.

“Cháu chỉ là một người bình thường, sao có thể so với chị cả chứ. Chị cả không thích cháu, có lẽ là bởi vì cháu không cùng một loại, là người ngoài.”

Bà cụ Lục nhìn cô, ánh mắt trở lên nghiêm túc: “Hiền Phương, cháu không phải là người bình thường, cháu là con dâu trưởng của nhà họ Lục chúng ta, cháu phải nhớ thân phận của mình. Cháu không được nhịn Kiều Sam, cháu càng nhường con bé, con bé sẽ càng trở mặt với cháu, cháu phải cho con bé biết sự lợi hại của mình. Nếu như mẹ chồng cháu dám có ý kiến gì với cháu, thì cháu đến tìm bà, bà sẽ chống lưng cho cháu.”

Lục Sênh Hạ cười khúc khích: “Chị dâu, có bà chống lưng cho, chị không cần phải sợ cái gì cả, trong cái nhà này, bà là lớn nhất, ai cũng phải nghe theo lời bà.”

Hoa Hiền Phương cười.

Mặc dù bà cụ đưa cho cô bảo kiếm Thượng Phương, nhưng cô cũng không dám tùy ý sử dụng.

Cô căn bản còn chưa đứng vững, tùy lúc nào cũng có thể bị Lục Kiến Nghi bỏ, sao dám to gan chống đối chị chồng chứ?

Lúc này, Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan đang ở cùng một chỗ.

Cô ta muốn giúp Hoa Mộng Lan giành lại “chủ quyền lãnh thổ”, đánh đuổi kẻ xâm lược Hoa Hiền Phương kia đi.

Hoa Mộng Lan cầu còn không được, có được cô ta giống như nhận được sự giúp đỡ của thần thánh vậy.

Sau khi mấy người Lục Kiến Nghi từ bệnh viện trở về, Lục Kiều Sam cũng trở về.

“Kiến Nghi, vũ hội tối nay, chúng ta cùng nhau đi nhé?”

Cô ta cười khẽ, đưa mắt nhìn Hoa Hiền Phương: “Đừng có mang theo con vật nuôi rẻ tiền của em, đến cả quần áo ra dáng người cũng không có, trang điểm cũng không biết trang điểm, cho cô ta đi cùng thì quá mất mặt rồi.”

Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng bóp cằm Hoa Hiền Phương, quay mặt cô về phía Lục Kiều Sam, giống như đang thể hiện điểm đặc biệt mà vật nuôi của mình có vậy: “Chỉ có người như chị mới cần trang điểm, cô ấy không cần.”

Lục Kiều Sam tức đến nỗi suýt ngất đi, nếu như Lục Kiến Nghi nói lời độc ác, nhất định sẽ làm lu mờ cô ta.

“Cô ta trang điểm lên cũng xấu.”

“Lục Kiều Sam, vẻ đẹp trong mắt một người đàn ông và vẻ đẹp trong mắt một người phụ nữ là khác nhau. Nét đẹp tự nhiên không cần trang điểm, hiểu không?” Lục Kiến Nghi chế nhạo nói.

Cho dù là bình hoa cũng phải hữu dụng, cũng phải có giá trị mới được, nếu không đặt trong nhà cũng sẽ trông cồng kềnh, khó chịu.

Lục Kiều Sam sắp nổ tung.

Theo cô ta thấy, nhiệm vụ chính của thiên kim hào môn chính là phụ trách xinh đẹp như hoa, những thứ khác đều là dư thừa.

“Lục Kiến Nghi, sao gần đây em cứ bảo vệ người phụ nữ này vậy?”

“Tôi là chủ nhân của cô ta.”

Lục Kiến Nghi đặt tay lên đầu Hoa Hiền Phương, xoa nhẹ, động tác đó giống như đang vuốt ve một con mèo, mà không phải là một người phụ nữ.

“Được, em trông chừng mèo của em cho cẩn thận, đừng để nó phát tình, ra ngoài giao hợp với những con mèo hoang khác.” Cô ta hừ thấp, đáy mặt hiện lên tia kỳ lạ.

Bữa tiệc tối nay, cô ta đã chuẩn bị xong rồi, cô ta tin anh nhất định sẽ có hứng thú đổi một con vật nuôi mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.